Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông
Chương 13: Chưa từng trượt tay (2)
“Đội phó Tiêu, người đã chạy thoát.”
Giọng điệu của Tiêu Chính Công rất giận dữ: “Làm sao có thể chạy thoát? Không phải tôi đã bảo cậu bắn hắn ngay lập tức sao?”
“Tôi không tìm thấy cơ hội thích hợp để ra tay.” Bóng Đèn không dám nói rằng vì chủ quan nên để Lý Bạn Phong trốn thoát.
Tiêu Chính Công hỏi: “Hắn đi đâu rồi?”
“Hắn vừa lên tàu điện ngầm.”
“Chuyến tàu nào?”
“Tuyến số 4, lúc 11 giờ 45 phút, khởi hành từ thành phố Đại học, đi về hướng Quảng trường Mỹ Vân.” Bóng Đèn nhớ rất rõ.
Tiêu Chính Công trầm mặc một lúc.
Bóng Đèn rất căng thẳng, anh ta biết Tiêu Chính Công rất tức giận, vội vàng báo cáo ý tưởng của mình cho Tiêu Chính Công: “Đội phó Tiêu, bây giờ chỉ cần liên hệ với các bộ phận liên quan, đóng cửa các trạm của tuyến số 4, chắc chắn sẽ bắt được Lý Bạn Phong.”
Tiêu Chính Công giận dữ nói: “Đóng cửa trạm tàu điện ngầm? Cậu nghĩ cái gì vậy! Cậu muốn để chuyện này lan rộng khắp thành phố Việt Châu hả? Cậu muốn cả Việt Châu biết cậu là một kẻ vô dụng sao!”
Bóng Đèn cắn răng, không dám lên tiếng.
Tiêu Chính Công suy nghĩ một lát rồi nói: “Tuyến số 4 dẫn tới trạm Đông Việt Châu, Lý Bạn Phong muốn rời khỏi thành phố, cậu hãy trực tiếp tới trạm Đông Việt Châu để chặn hắn.”
Bóng Đèn nói nhỏ: “Chúng ta có thể thông báo cho bên trạm tàu, không để Lý Bạn Phong lên tàu…”
Tiêu Chính Công giận dữ nói: “Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây, việc này rất quan trọng, không được để lộ tin tức! Không được gây hoảng loạn!
Trạm tàu hỏa người đông mắt nhiều, phát hiện ra hắn, đừng hành động ngay, tìm cơ hội thích hợp rồi mới bắn chết hắn, đừng để người khác phát hiện!
Bóng Đèn, cha mẹ cậu đều là anh hùng, tôi tin cậu không phải kẻ vô dụng, nhiệm vụ đơn giản như vậy, tôi tin cậu có thể làm được. Đừng làm mất mặt Cục Ám Tinh chúng ta, đừng làm mất mặt cha mẹ cậu nữa!”
Tiêu Chính Công cúp máy.
Bóng Đèn vội vã chạy về khuôn viên trường, khởi động xe.
Trên đường tới trạm Đông, Bóng Đèn siết chặt vô lăng.
Đồ vô dụng!
Đừng làm mất mặt cha mẹ cậu nữa!
Bóng Đèn lau đôi mắt sưng đỏ, cắn răng liên tục.
Hắn không phải chỉ là một sinh viên sao?
Hắn không phải mắc bệnh thần kinh sao?
Hắn làm sao có thể trốn thoát khỏi tay mình cơ chứ?
Mình làm sao có thể để hắn trốn thoát?
Mình không phải là phế vật.
Nếu Lý Bạn Phong thực sự đến nhà ga, phải bắn chết hắn ngay lập tức, không được nương tay.
Tiêu Chính Công mặc đồ thường phục, từ tầng hai của biệt thự xuống tầng dưới, vào ga-ra xe, khởi động xe.
Bóng Đèn, đừng làm lớn chuyện, đừng để người khác phát hiện. Cậu mà giết được Lý Bạn Phong, đồ vật đó sẽ nằm trong tay cậu.
Tôi lại giết cậu, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tàu điện ngầm đến trạm Nham Bích, trạm tiếp theo là trạm Đông Việt Châu.
Bên trái Lý Bạn Phong là một người đàn ông vạm vỡ, quần áo màu xanh đậm phủ đầy vết bùn trắng xám.
Lý Bạn Phong mỉm cười với người đàn ông vạm vỡ.
Bên phải Lý Bạn Phong là một mỹ nữ, tóc dài buông xõa qua vai, trên tai đeo tai nghe.
Lý Bạn Phong cũng mỉm cười với mỹ nữ.
Thời điểm này, không ngờ tàu điện ngầm vẫn còn đông như vậy.
Lý Bạn Phong mở ba lô, sau đó bắt đầu cởi quần áo trên tàu điện ngầm.
Trong toa tàu điện ngầm vốn đã chật chội, trong nháy mắt chừa ra một khoảng không gian, mọi người xung quanh đều nhìn Lý Bạn Phong với ánh mắt khác thường, nhanh chóng lùi về phía cách xa khỏi hắn.
Cởi xong áo, Lý Bạn Phong bắt đầu cởi quần.
Mỹ nữ kêu lên thất thanh.
Người đàn ông vạm vỡ cũng kêu thất thanh.
Có người lớn bịt mắt trẻ con.
Nhiều người nhìn Lý Bạn Phong, đồng thanh nói: “Đồ biến thái.”
Lý Bạn Phong lấy ra một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng và một chiếc quần tây đen từ trong ba lô, mặc vào người.
Sau đó hắn lấy ra một chiếc mũ leo núi và đội lên đầu.
Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đến một phút, trước khi toa tàu hoàn toàn hỗn loạn, tàu điện ngầm đã đến trạm Đông, Lý Bạn Phong lập tức xuống tàu.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, đến bên cạnh cổng soát vé của trạm xe lửa, Lý Bạn Phong nhắn tin cho Hà Gia Khánh: “Đã mua vé tàu chưa?”
“Mua rồi, bây giờ có thể kiểm tra vé.”
Quét chứng minh thư qua cửa soát vé, Lý Bạn Phong thấy Bóng Đèn đứng canh bên cửa soát vé, nhưng Bóng Đèn lại không chú ý đến Lý Bạn Phong.
Bóng Đèn rất nghiêm túc, cũng rất lo lắng, anh ta cố gắng quan sát từng người đi vào cửa soát vé.
Nhưng điều đó là không thể, lượng khách tại trạm Đông nhiều đến nỗi kinh ngạc, quá nhiều người bước vào cửa soát vé, còn anh ta chỉ chú ý đến những người mặc áo phông.
Đi vào cửa soát vé, Lý Bạn Phong thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, Hà Gia Khánh gửi tin nhắn: “Vừa nãy trên tàu điện ngầm tại sao có nhiều người chửi mày là biến thái vậy?”
Tại sao y lại hỏi vậy? Y không nhìn thấy sao?
Chẳng lẽ y chỉ nghe được mà không thấy được?
Lý Bạn Phong trả lời một câu: “Tao thay quần áo trên tàu điện ngầm.”
“Mày điên rồi hả?”
“Tao không điên.”
“Mày không sợ gây náo loạn sao?”
“Sự việc chưa đến một phút, không nghiêm trọng vậy đâu.”
Hà Gia Khánh không hiểu: “Mày thay quần áo nhanh như vậy?”
Lý Bạn Phong nghĩ rằng điều đó rất bình thường: “Mày nghĩ tao lúc đó làm sao để trốn viện?”
Hà Gia Khánh nhắn lại: “Mày lúc đó là trốn ra sao? Bọn họ không bắt mày quay lại?”
Câu hỏi này, Lý Bạn Phong không muốn giải thích.
Bắt tao làm cái gì?
Đó là khoa tâm thần của bệnh viện, không phải bệnh viện tâm thần.
Đợi gần nửa tiếng đồng hồ ở bên cửa soát vé, Bóng Đèn không thấy Lý Bạn Phong đâu.
Bóng Đèn càng thêm lo lắng, bất ngờ thấy phó đội trưởng Tiêu Chính Công xuất hiện trước mặt.
“Đội phó Tiêu, sao anh lại đến đây...”
“Cậu muốn đợi ở đây đến bao giờ?”
Tiêu Chính Công lấy ra chứng minh thư, nói hai câu với nhân viên rồi dẫn Bóng Đèn qua cửa soát vé.
Nhìn quanh phòng chờ, Tiêu Chính Công dẫn Bóng Đèn đến cuối khu chờ thứ hai, đi qua nhà vệ sinh, bước vào một đường hầm dưới lòng đất.