Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông
Chương 19: Khố Đái Khảm (1)
Lý Bạn Phong không mọc ra ba cái đầu. Tàu hỏa rời khỏi nhà ga Tam Đầu Xá chưa đến một giờ, cơn ngứa kỳ lạ trên cổ dần biến mất.
Trước đó gãi mạnh quá, hai bên cổ đều là vết máu.
Tuy chưa thực sự mọc ra nhưng không có nghĩa là không có xu hướng mọc ra.
Nếu ở lại Tam Đầu Xá lâu hơn một chút, Lý Bạn Phong nghi ngờ có khi chính hắn thực sự sẽ mọc ra ba cái đầu.
Vừa rồi rõ ràng hắn nghe thấy có hai giọng nói đang nói bên tai, chắc chắn không phải hắn tự nói một mình.
Hắn không điên, bác sĩ đã nói, hắn thực sự không điên.
Vậy thì vừa rồi chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mình nghe được hai người nói chuyện?
Mình có bị tâm thần phân liệt không?
Nếu tinh thần của mình đã phân liệt rồi thì mình không còn phải lo lắng về việc mình sẽ bị tâm thần phân liệt nữa.
Đây là chuyện tốt!
Nghĩ đến đây, Lý Bạn Phong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng có một chuyện không thể giải thích rõ ràng, tại sao trên đời này lại có người ba đầu?
Coi như bọn họ là người liên thể đi, giải thích này có vẻ hợp lý!
Vậy tại sao vừa rồi mình lại có xu hướng mọc ra ba đầu?
Suy nghĩ mãi, Lý Bạn Phong tìm ra hai cách giải thích hợp lý.
Cách giải thích thứ nhất là mình cũng là người liên thể, nhưng bản thân không hề biết!
Cách giải thích thứ hai là Tam Đầu Xá sẽ làm người ta sinh ra những thay đổi đặc thù.
Lời giải thích đầu tiên hiện chưa thể kiểm chứng được, nhưng lời giải thích thứ hai có vấn đề về mặt logic.
Nếu Tam Đầu Xá có thể mang đến những thay đổi đặc thù ở con người, tại sao tàu hỏa vẫn dừng ở đây?
Chỗ này có thể làm mọi người sinh ra thay đổi, hay chỉ những người đặc thù mới sinh ra thay đổi?
Vấn đề này trước mắt chỉ có thể lên mạng xác minh.
Lý Bạn Phong đi vào khoang ngủ toa hành khách, cùng với sự rung lắc do va chạm giữa bánh xe và đường ray, lấy điện thoại ra, tìm kiếm thông tin về ga Tam Đầu Xá, kết quả tìm thấy một loạt thông tin về Rồng Ba Đầu.
Hóa ra Rồng Ba Đầu không chỉ là quái vật mà còn là công cụ...
Con mẹ nó mình làm gì có tâm trạng xem cái này?
Lý Bạn Phong quay lại tìm kiếm thông tin về tàu hỏa số 1160.
Hắn không tìm thấy kết quả nào, trên mạng không có thông tin gì về tàu hỏa số 1160.
Ngay cả sự cố chệch đường ray trước đó, trên mạng cũng không có tin tức liên quan nào.
Không thể nào!
Chuyện lớn như chệch đường ray sao lại không có chút tin tức nào?
Chẳng lẽ không hề có sự cố chệch đường ray nào cả, Lão Trần lại cố ý lừa mình?
Lý Bạn Phong muốn tìm kiếm thêm, nhưng điện thoại đã không còn tín hiệu nữa.
Lý Bạn Phong thở dài, mở cuốn tiểu thuyết đã được lưu trữ trước kia ra, lặng lẽ chờ tín hiệu điện thoại khôi phục.
Tính ra đọc tiểu thuyết trong chuyển động có nhịp điệu của hơi nước và máy móc cũng là một trải nghiệm độc đáo, Lý Bạn Phong đọc liên tục mấy giờ, khi bình minh lại ngủ lần nữa.
Khi thức dậy thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, tàu hỏa đã đến ga, loa thông báo vang lên: “Các vị hành khách, chúng ta đã đến ga Hải Cật Lĩnh.”
Nhà ga này không giống với Tam Đầu Xá, nhà ga này rất náo nhiệt, cách kính cửa sổ cũng có thể nghe thấy tất cả các loại âm thanh rao bán hàng hóa.
“Bánh quai chèo mới chiên!”
"Sữa đậu, bánh quẩy, bánh chiên!"
"Cháo gà, trứng luộc nước trà!"
Qua rèm cửa, Lý Bạn Phong nhìn thấy từng nhóm bóng người đi ngang qua cửa sổ, hẳn là những người bán hàng đẩy quầy hàng đi qua đi lại để rao bán.
Từng tiếng rao bán theo lỗ tai vào tâm trí, lại từ tâm trí chui vào dạ dày.
Lý Bạn Phong thấy đói.
Hắn rất muốn mở cửa sổ xe ra mua cái gì đó để ăn, đặc biệt muốn mua hai quả trứng luộc nước trà.
Nhưng vẫn luôn kiềm chế, hắn không mở cửa sổ, tự mình úp hai hộp mì ăn liền.
Ăn xong hai hộp, hắn vẫn cảm thấy đói.
Hắn không nhịn được lại úp thêm một hộp nữa.
Sau khi ăn xong hắn lại vẫn cảm thấy đói.
Lại úp tiếp một hộp nữa?
Không được, mình không chờ được!
Lý Bạn Phong cảm giác như có trăm bàn tay đang gãi trong dạ dày, chỉ hận không thể từ trong cổ họng vươn ra tìm đồ ăn.
Lý Bạn Phong xé hộp mì, lấy mì tôm sống chấm vào gia vị rồi nhai.
Điểm dừng ở Hải Cật Lĩnh kéo dài hơn hai mươi phút.
Chờ tàu hỏa lại khởi hành, chạy được hơn một giờ, Lý Bạn Phong cuối cùng cũng bỏ mì tôm sống trong tay xuống.
Cơn thèm ăn không thể kiểm soát cuối cùng cũng lắng xuống, đây hẳn là đã rời khỏi Hải Cật Lĩnh.
Trước mặt hắn có tám hộp mì, có năm hộp là do chính hắn ăn sống rồi.
Lý Bạn Phong cảm thấy dạ dày chướng lên, hắn muốn nôn, nôn khan một lúc lâu nhưng không nôn ra được cái gì.
Gánh nặng tiêu hóa do thức ăn quá nhiều trong dạ dày khiến Lý Bạn Phong lại nằm trên giường.
Ting! Ting! Ting!
Âm báo tin nhắn truyền vào tai.
Tín hiệu điện thoại đã được khôi phục, Lý Bạn Phong nhìn thấy tin nhắn của Hà Gia Khánh.
"Dược Vương Câu, Nội Câu, phố Bài Phường, hẻm Tuyến Xâu, số hai mươi mốt." Hà Gia Khánh gửi địa chỉ nhà của mình cho Lý Bạn Phong.
"Người anh em, xuống xe đi thẳng đến nhà tao nhé, ngày mai tao không đi đón mày được."
"Nhà mày rốt cuộc ở chỗ nào vậy? Tại sao lại có người ba đầu!"
Hà Gia Khánh không trả lời.
Dược Vương Câu, Hải Cật Lĩnh... không có địa danh nào trong số này có thể tìm thấy trên mạng.
Lý Bạn Phong mở bản đồ trên điện thoại, muốn xác nhận vị trí của mình, ít nhất cũng phải biết mình đang đi về hướng nào.
Bản đồ trống rỗng, không thể cung cấp vị trí.
Lý Bạn Phong bực bội, ném điện thoại sang một bên.
Điện thoại của hắn sắp hết pin, cạnh chỗ nằm có ổ điện nhưng Lý Bạn Phong lười sạc pin, quay người lại ngủ tiếp.
Vào lúc hoàng hôn, trong không khí bay đến từng đợt mùi thơm ngào ngạt.
Mùi vị ngọt ngào này mang theo một loại bồn chồn nào đó, đánh thức Lý Bạn Phong từ trong giấc ngủ sâu.
Ngọt quá!
Đó là một vị ngọt dường như có thể chạm vào, ngọt ngào có khuynh hướng cảm xúc, có độ đàn hồi, hơn nữa rất ấm áp.
Lý Bạn Phong lấy vé ra, nhìn tên ga.
Đây là vịnh Lục Thủy sao?
Nước ở vịnh Lục Thủy ngọt sao?
Hắn lại nhìn thấy thời gian đến ga.
Không phải.
Thời gian đến ga vịnh Lục Thủy là ba giờ chiều, mặc dù tàu hỏa hơi nước thường có sai lệch, nhưng bây giờ cũng đã hơn sáu giờ.
Đây hẳn là điểm dừng chân tiếp theo của vịnh Lục Thủy, Khố Đái Khảm(*).
(*Khố Đái Khảm: hố tụt quần, tụt làm gì thì các đạo hữu biết rồi đó :>)