Chương 31: Thiên hạ vạn tu (1)
Canh tu, hoan tu, thực tu, lữ tu, trạch tu.
Những danh từ này, Lý Bạn Phong chưa từng nghe qua.
Nhưng giờ hắn phải lựa chọn.
Hầu Tử Khâu đặt Lý Bạn Phong xuống, để hắn dựa vào gốc cây, nằm nửa: "Giờ cậu ấy không cử động được, cho cậu ấy một bát canh Hồi Hồn trước đi."
"Cho ư?"
Người bán hàng rong lắc đầu: "Tôi chẳng có lý do gì để cho không."
Hầu Tử Khâu sờ túi áo âu phục: "Tôi trả tiền canh, hôm nay không mang nhiều tiền mặt, nợ trước vậy."
Người bán hàng rong lấy một cái nồi đất từ tầng dưới của tủ gỗ ra, cho thêm thảo dược, đổ nước rồi bắc lên bếp than bắt đầu nấu canh.
"Hầu Tử Khâu, thằng nhóc này có quan hệ gì với anh? Sao anh đối xử với cậu ta tốt vậy?"
Người bán hàng rong cầm một cái quạt, thong thả quạt bếp than.
"Cậu ấy cho tôi ăn." Hầu Tử Khâu trả lời đơn giản.
Người bán hàng rong lại hỏi: "Tiền thuốc bột nhập môn ai trả?"
Hầu Tử Khâu nói: "Tôi trả, cậu ấy chọn đạo môn nào cũng được."
Nói xong, Hầu Tử Khâu lấy từ trong túi ra một bàn tay trái, một bàn tay trái đã bị ăn mất một nửa.
Hóa ra là y!
Lý Bạn Phong nhận ra, người tên Hầu Tử Khâu này chính là người xin hắn đồ ăn trên tàu hỏa.
Lúc đó giọng người đàn ông này rất nhỏ nên Lý Bạn Phong không phân biệt được âm sắc.
Lý Bạn Phong đã đưa cho y hai hộp mì ăn liền, không ngờ người đàn ông này lại cứu mạng Lý Bạn Phong vì chuyện này.
"Có thuốc không? Giúp tôi nối lại bàn tay." Hầu Tử Khâu đưa bàn tay trái cho người bán hàng rong.
Nhìn tình trạng của bàn tay trái đó, người bán hàng rong không muốn quan tâm: "Chẳng phải thần y ở Dược Vương Câu kia quen anh sao? Tìm ông ấy nối đi, tay nghề ông ấy cao lắm."
Hầu Tử Khâu vốn cũng định tìm thần y đó nối lại tay, nhưng đã gặp được người bán hàng rong, y cũng không muốn nợ thần y thêm một ân tình nữa.
Ân tình không dễ trả, giá của người bán hàng rong vẫn thiết thực hơn.
Hầu Tử Khâu cười nói: "Đã đến đây rồi, vẫn nên tìm anh thì hơn."
"Tay anh như vậy rồi mà còn nhất quyết tìm tôi!"
Người bán hàng rong vừa phàn nàn vừa lục tìm cao dán trong tủ: "Phải dùng bao nhiêu cao dán đây? Lần sau bảo vợ anh gặm chút thịt lừa bụng được rồi, đừng ăn cả gân chứ..."
Lý Bạn Phong nửa nằm nửa ngồi dưới gốc cây, nhìn người bán hàng rong lấy ra mấy miếng cao dán.
Lần đầu tiên Hầu Tử Khâu lấy bàn tay trái ra khỏi túi quần.
Nói chính xác thì y không có bàn tay trái, thứ nhét trong túi quần chỉ là một cánh tay trái trơ xương.
"Anh tự căn chỉnh trước đi!"
Người bán hàng rong đặt cao dán lên lửa nướng, Hầu Tử Khâu dùng tay phải cầm tay trái, căn chỉnh phần đứt gãy trên cánh tay cụt.
Nướng cao dán xong thì người bán hàng rong tiến lên, quấn mấy miếng cao dán vào phần đứt gãy trên cổ tay, quấn nhiều lớp giống như dùng băng keo dán tay vào cổ tay vậy.
Dán xong rồi ư?
Có tác dụng không vậy?
Tuy Lý Bạn Phong đã trải qua nhiều cảnh tượng khó tin trên đường đi, nhưng cách xử lý tay đứt như thế này đối với hắn mà nói vẫn quá trẻ con.
Muốn dán tay lại thì ít nhất cũng phải bôi chút nước bọt chứ!
Điều này cũng khiến Lý Bạn Phong lo lắng cho tình trạng của mình, hiện tại hắn có thể thở bốn năm lần trong một phút, tim cũng chỉ có thể đập hơn hai mươi lần.
Khoan đã, ngón út của Hầu Tử Khâu hình như động đậy.
Có phải mình hoa mắt không?
Không hoa mắt.
Không chỉ ngón út, mà năm ngón tay của Hầu Tử Khâu, kể cả ngón áp út chỉ còn lại xương đều đang cử động nhẹ.
Nối lại thật rồi!
"Vừa mới nối xong, đừng vội cử động!"
Người bán hàng rong dặn dò một câu rồi lại lấy thêm ít thuốc bột, đắp lên bàn tay trái của Hầu Tử Khâu, sau đó dùng băng gạc quấn chặt bàn tay trái của y.
"Mười ngày không được đụng nước, một tháng không được tháo cao dán, tháng sau gặp nhau, nhớ mang tiền, chúng ta thanh toán nợ nần!"
Hầu Tử Khâu nghe vậy gật đầu, ngồi lên xe kéo rồi đi mất.
Y đi rồi!
Mình phải làm sao?
Lý Bạn Phong thấp thỏm nhìn người bán hàng rong.
Người bán hàng rong xem xét độ nóng, cầm một miếng giẻ, lót vào tay, nhấc nồi đất ra khỏi bếp than rồi đổ thuốc vào bát.
"Chú em, uống thuốc đi."
Người bán hàng rong lấy một cái phễu, nhét vào miệng Lý Bạn Phong, một tay giữ phễu, còn một tay đổ thuốc vào.
Dòng nước ấm chảy vào dạ dày Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong chỉ thấy mí mắt nặng trĩu, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.