Chương 34: Cơ duyên tốt (1)
Văn tu, võ tu, cái này rất dễ hiểu.
Văn võ nghệ, có thể coi là tu vi.
Độc tu, dược tu, cũng coi là kỹ nghệ, cái này cũng có thể hiểu.
Nhưng mà yên tu với tửu tu là cái trường hợp gì đây?
Lý Bạn Phong hỏi: "Hút thuốc uống rượu cũng tính là tu vi sao?"
"Tính chứ, sao lại không tính? Bất kể là hút hay uống, chỉ cần có thể xuất cảnh giới đều là tu vi!"
Tần Tiểu Bàn đắc ý nói: "Lưu Nhị bá trong thôn bọn tôi một ngày phải uống năm cân rượu, sau này mới biết thì ra người ta là tửu tu tầng hai!"
Mã Ngũ tỏ vẻ nghi ngờ: "Lưu Nhị bá của cậu làm nghề gì? Có thể tu được tửu tu luôn?"
Tửu tu này thật sự không phải ai cũng có thể tu được, một ngày năm cân rượu phải tốn bao nhiêu tiền?
Tần Tiểu Bàn không phục nói: "Lưu Nhị bá vốn là người nấu rượu!"
Mã Ngũ vẫn nghi ngờ: "Cho dù là người nấu rượu, một ngày có thể nấu được mấy cân rượu? Một ngày chính lão phải uống năm cân, rượu tự nấu có đủ cho lão uống không?"
Lý Bạn Phong cảm thấy Mã Ngũ có hơi quá cố chấp rồi, lỡ đâu Lưu Nhị bá của người ta mở xưởng rượu thì sao?
Nhưng không ngờ Mã Ngũ lại thật sự cắn câu: "Tửu tu không phổ biến, tôi muốn đi gặp Lưu Nhị bá của cậu, lão ở đâu?"
Tần Tiểu Bàn ưỡn ngực nói: "Chết rồi!"
Mã Ngũ nhíu mày: "Lão chết thế nào? Đừng nói là uống rượu chết nhé!"
Tửu tu không thể say chết.
Tần Tiểu Bàn gãi đầu: "Nói thế nào cũng có chút liên quan đến rượu, nhưng không thể coi là uống rượu chết. Hôm đó Lưu Nhị bá uống say, nhảy xuống sông, sau đó thì chết đuối."
Mã Ngũ cười khẩy: "Người anh em, không phải tôi không tin cậu, mà là lời cậu nói không có lý, tu giả tầng hai sao có thể dễ dàng chết đuối như vậy được?"
Tần Tiểu Bàn rất nghiêm túc trả lời: "Thì không chết đuối dễ như vậy được, Lưu Nhị bá nhảy xuống sông, bơi rất thoải mái, vốn không có chuyện gì lớn.
Người trong thôn bảo lão mau lên bờ, nói phía trước là cửa sông, nước chảy xiết lắm.
Lưu Nhị bá nói nước chảy xiết thế nào lão cũng không sợ, lão nhìn thấy tổ sư rồi, tổ sư giúp lão đổi đạo môn, để lão trở thành thuỷ tu."
"Thuỷ tu..."
Mã Ngũ xoa cằm suy nghĩ rất lâu: "Đạo môn này đúng là có nhưng không phổ biến, Lưu Nhị bá thật sự biến thành thuỷ tu rồi sao?"
"Không biết." Tần Tiểu Bàn lắc đầu nói: "Dù sao tôi cũng không tin, người trong thôn cũng không tin.
Để chứng minh cho bọn tôi xem, Lưu Nhị bá cố ý bơi đến chỗ nước chảy xiết nhất, sâu nhất của cửa sông, còn lặn đầu xuống bùn dưới đáy sông, đến khi bọn tôi kéo lão lên thì mũi miệng đã bị bùn cát lấp đầy, người cũng sớm không còn thở nữa rồi."
Mã Ngũ nghe xong thở dài, dường như đã tin lời Tần Tiểu Bàn: "Tửu tu, đạo môn này hung hiểm quá."
Lý Bạn Phong hỏi một câu: "Hôm đó Lưu Nhị bá uống bao nhiêu?"
Tần Tiểu Bàn đáp: "Nghe bọn họ nói là uống mười hai cân."
Chẳng trách lão nhìn thấy tổ sư.
"Mười hai cân? Có thể uống được mười hai cân nước sao?"
Lý Bạn Phong thật sự cảm thấy vô lý nhưng nghĩ đến Tiểu Bàn này còn ăn hai mươi cân cơm, hắn cảm thấy nơi này vốn dĩ đã vô lý rồi.
"Tửu tu nhất định phải liều mạng uống rượu sao?" Lý Bạn Phong muốn hiểu thêm về môn đạo này.
"Tất nhiên phải liều mạng uống, nếu không thì làm sao kiếm được quang âm?" Tần Tiểu Bàn nghiêm mặt nhìn Lý Bạn Phong.
"Kiếm quang âm là có ý gì?" Lý Bạn Phong vẫn không hiểu.
Tiểu Bàn càng khinh thường Lý Bạn Phong: "Sao cái gì anh cũng không biết vậy?"
Mã Ngũ rất kiên nhẫn giải thích cho Lý Bạn Phong: "Bất kể là đạo môn nào, nhập môn, qua cửa, đạt được cảnh giới, sau này đều phải tu hành.
Nhưng nếu tu hành theo trình tự, mỗi lần tăng một tầng thì phải mất mười năm, tức là từ tầng một đến tầng hai phải mất mười năm, muốn từ nhập môn tu đến tầng mười, phải mất chín mươi năm, anh chờ được sao?"
Lý Bạn Phong không biết trả lời thế nào.
Hắn không biết từ tầng một đến tầng hai là khoảng cách lớn đến mức nào, có lợi ích lớn đến mức nào, có đáng giá mười năm này hay không.
Mã Ngũ nói tiếp: "Nếu anh không muốn chờ thì phải kiếm quang âm này về, tôi không biết quy tắc của tửu tu là gì, nhưng tôi từng thấy thực tu tầng một mỗi ngày ăn năm cân cơm, đây gọi là theo trình tự, ăn không đủ số này thì tu vi sẽ thụt lùi.
Mỗi ngày ăn mười cân cơm, đây gọi là kiếm được quang âm, năm cân cơm ăn thêm có thể giúp hắn kiếm thêm một ngày tu hành, nếu hắn kiên trì ăn mười cân mỗi ngày thì năm năm sau có thể lên tầng hai!
Nếu hắn vẫn kiên trì ăn nhiều gấp đôi, không cần kiên trì 90 năm, 45 năm là có thể tu đến tầng mười rồi."
"Tu đến tầng mười có lợi ích gì?"
Mã Ngũ nói: "Toàn bộ Dược Vương Câu, ngay cả một tu giả tầng sáu cũng chưa từng xuất hiện, chỉ cần anh tu đến tầng bảy thì chính là người cầm gáo(*) của Dược Vương Câu,
Đừng nói Dược Vương Câu, ngay cả toàn bộ Phổ La Châu, tu vi tầng mười đếm trên đầu ngón tay, đây chính là một cường giả thực sự, tung hoành một phương!"
Lý Bạn Phong không hứng thú gì với người cầm gáo: "Tu đến tầng mười thì cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, có làm người cầm gáo hay không thì có thể làm gì?"
"Bảy tám chục tuổi thì sao?"
Mã Ngũ cười nói: "Tu đến tầng mười thì sinh mạng này sẽ thay đổi, tuổi thọ sẽ kéo dài gấp ba.
Vốn dĩ có thể sống một trăm tuổi, bây giờ có thể sống ba trăm tuổi, bảy tám chục tuổi, theo ba lần tính ra là hơn hai mươi tuổi, đây chính là độ tuổi đẹp nhất!"
Tu đến tầng mười, có tuổi thọ gấp ba!
Sức hấp dẫn này thật sự quá lớn!
Tần Tiểu Bàn vỗ ngực nói: "Từ ngày tôi sinh ra, hàng xóm láng giềng đều nói tôi là người có phúc, tu vi mười tầng này, tôi nhất định có thể đạt được!"
Lý Bạn Phong nhìn Tần Tiểu Bàn: "Nói như vậy, sau này cậu Tần mỗi ngày phải ăn năm cân cơm sao?"
"Nếu đến tầng hai trở đi thì còn chưa đủ..." Nói đến đây, Tần Tiểu Bàn có chút lo lắng.
Cậu không lo mình ăn không hết, mà lo mình không đủ tiền ăn.
Nhưng cậu đã đưa ra lựa chọn rồi, bởi vì cậu biết ngoài ăn ra thì không có sở trường gì khác.
Lý Bạn Phong hỏi: "Nếu tu đến tầng chín thì tuổi thọ có thể kéo dài gấp mấy lần?"
"Tầng chín sẽ không kéo dài!"
Mã Ngũ phất tay: "Chỉ có đến tầng mười mới có thể cải mệnh, tầng chín vẫn là tuổi thọ của người thường, nếu trong đời không tu đến tầng mười thì coi như công cốc."
Điều này có hơi khắc nghiệt, trước tầng mười mà không thể kéo dài tuổi thọ.
Nếu tu hành theo trình tự, tu đến tầng chín cần tám mươi năm, cho dù từ mười tuổi bắt đầu tu hành, tu đến tầng chín cũng chín chục tuổi rồi, đến lúc đó còn có sức lực tiếp tục tu hành không?
Đây đại khái chính là nguyên nhân tu giả đều muốn liều mạng kiếm quang âm, rút ngắn thời gian tu hành, bọn họ đều muốn trong đời mình trùng kích tầng mười.
"Đạo môn nào cũng đều như vậy sao?"
Mã Ngũ gật đầu: "Đạo môn nào cũng đều như vậy, muốn cải mệnh thì phải toàn lực tu hành, trùng kích lên tầng mười.
Võ tu mỗi ngày phải liều mạng luyện tập, văn tu phải liều mạng học tập, thực tu phải liều mạng ăn, hoan tu phải liều mạng làm tìn…
Tất nhiên cũng có biện pháp gian lận, ăn thảo dược, uống thuốc thang, uống đan dược, những thứ đó đều quá đắt, không phải là con đường lâu dài."
Lý Bạn Phong nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Canh (cày) tu thì sao?"
Tần Tiểu Bàn sửng sốt: "Tại sao lại chọn canh tu? Đừng nói là muốn rẻ chứ?"
Lý Bạn Phong đúng là muốn rẻ.
Trên người hắn chỉ có hai nghìn tiền, không mua nổi thuốc bột.
Lúc Hầu Tử Khâu rời đi đã hứa sẽ trả tiền chọn thuốc, Lý Bạn Phong chọn đạo môn nào cũng được.
Nhưng Lý Bạn Phong không phải là người không biết xấu hổ, hai hộp mì ăn liền đổi lại một mạng sống, vậy là đủ rồi, dựa vào đâu mà để người khác bỏ ra nhiều tiền như vậy cho mình?
Mã Ngũ lắc đầu nói: "Anh Lý, anh phải cẩn thận, cái rẻ này không thể ham đâu, thuốc bột không có giá trị cao thấp, đều là trí tuệ của tiền bối, thuốc bột của canh tu bán rẻ là vì thuốc bột này không ai mua, bởi vì canh tu là đạo môn khổ nhất."
(*người cầm gáo: tiếng lóng trong truyện, ý chỉ người cầm đầu/thủ lĩnh/đại ca)