Chương 39: Như nước với lửa (2)
“Vậy làm sao bây giờ?” Trán của Lý Bạn Phong cũng toát ra mồ hôi.
Bỏ mẹ rồi.
Người bán hàng rong cố nặn ra nụ cười, như thể đang an ủi Lý Bạn Phong: “Trạch tu và lữ tu không thể song tu với nhau, hai đạo môn này là thiên địch của nhau, nhưng cậu có thể nghĩ tích cực lên.”
“Nói thử xem.”
“Đó chính là, cậu vẫn còn sống này,…”
Người bán hàng rong tắt hẳn nụ cười, tính từ bây giờ, mỗi câu nói của gã câu nào cũng liên quan đến tính mạng của Lý Bạn Phong: “Trạch tu và lữ tu là hai đạo môn không tương quan gì với nhau, nếu dùng thuốc bột của hai đạo môn cùng lúc thì mất mạng ngay lập tức. Cậu có thể sống đến bây giờ chủ yếu là liên quan đến việc cậu bị Thiên Quang chiếu.”
“Rốt cuộc Thiên Quang là cái gì?”
Người bán hàng rong lắc đầu: “Cái này quá thâm sâu, tôi nói cậu cũng không hiểu.”
“Ông cứ giải thích chậm rãi, biết đâu tôi lại nghe hiểu thì sao?” Lý Bạn Phong khăng khăng muốn biết hắn gặp phải cái gì.
Người bán hàng rong trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Cậu biết vật chất tối là cái gì không?”
“Đương nhiên là tôi biết.”
Thực ra Lý Bạn Phong không hề biết, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của nhân loại thì không ai biết về vật chất tối là cái gì cả.
Nhưng Lý Bạn Phong là một người đã được tiếp thu giáo dục cao đẳng, danh từ vật chất tối này cũng nghe qua rồi.
“Cậu biết thật sao?” Người bán hàng rong lại xác nhận một lần.
Lý Bạn Phong gật đầu: “Tôi biết, tôi cũng tiếp thu giáo dục cao đẳng rồi.”
“Nhưng mà tôi không biết…”
Người bán hàng rong dõng dạc nói: “Tôi không biết vật chất tối là cái gì, nên chuyện này tôi không giải thích được!”
Lý Bạn Phong gãi gãi đầu, cảm thấy người bán hàng rong đúng là dở hơi: “Thế thì đừng nói về vật chất tối vội.”
Người bán hàng rong nói ra: “Nếu như nói theo người ngoại châu như các cậu thì Thiên Quang chính là xạ tuyến lưu của vật chất tối.
Vật chất tối tồn tại ở khắp mọi nơi, nhưng có một vài vật chất tối lại khá đặc thù, gọi là đạo duyên phát tán, nếu như nói theo cách của nội Cửu Châu là như vậy.
Nếu như dùng đúng phương pháp để hút đạo duyên thì sẽ không quá tổn hại sức khoẻ, nhưng nếu đạo môn phát tán quá mãnh liệt thì phàm nhân không thể cản được.
Nếu trúng phát tán thì thân thể sẽ bị nổ tung rất nhanh, đạo duyên còn sót lại sẽ tiếp tục gây hại cho người khác, cho nên nếu như cậu muốn sống sót thì phải nhanh chóng mà nhập đạo, thông qua thuốc dẫn của nhập đạo, dựa theo một phương hướng nhất định để khai thông đạo duyên trong thân thể cậu…”
Người bán hàng rong cố gắng hết sức để dùng ngôn ngữ thông dụng mà giải thích về cơ chế Thiên Quang, Lý Bạn Phong cũng nhanh chóng hiểu được điểm mấu chốt.
Ám năng giả, là một cách xưng hô khác của tu giả ở nơi này, chính là người bị vật chất tối đặc thù lây nhiễm vào cơ thể mà biến thành người siêu phàm.
….
Biến dị là không có quy luật, khả năng cao biến dị sẽ mang đến nguy hiểm tính mạng.
Mà dược vật của người bán hàng rong có thể khiến cho biến dị từ không có quy luật thành có quy luật.
Vật chất tối ít ỏi và có quy luật bị lây nhiễm như Mã Ngũ hay Tần Tiểu Bàn thì bị ăn mòn khá là chậm rãi, chờ đến lúc biến dị ở một mức độ nhất định thì mới có thể sử dụng dược vật của người bán hàng rong để dẫn đạo hai người bọn họ thành ám năng giả.
Mà Lý Bạn Phong gặp phải xạ tuyến lưu vật chất tối khiến cho thân thể bị vật chất tối ăn mòn trong khoảng thời gian ngắn ngủi, có nguy cơ cao bị nổ tung cơ thể, nên nhất định phải dẫn đạo ngay lập tức.
Dược vật có rất nhiều loại, con đường và phương hướng dẫn đạo cũng khác nhau, vì thế mà mang đến năng lực siêu phàm cũng khác nhau.
Trong cơ thể của Lý Bạn Phong có đủ vật chất tối nên lựa chọn con đường nào cũng được, chọn lựa hai con đường gần nhau miễn cưỡng có thể.
Mà hắn lại chọn hai con đường đối ngược nhau.
Nhưng đây không phải là lựa chọn của Lý Bạn Phong!
Lý Bạn Phong trợn tròn mắt mà nói: “Thế còn Kiều Duyệt Sinh? Chính là tên người chim mà đã đụng phải tôi đó, chính là do hắn nên tôi mới…”
Người bán hàng rong chỉ chỉ cái chiếu bên cạnh: “Ý cậu là hắn hay sao?”
Lý Bạn Phong chưa từng để ý đến chiếu rơm ở bên cạnh người bán hàng rong, cứ tưởng là đồ vật linh tinh bị đặt ở trong đó mà thôi.
Bây giờ khi người bán hàng rong chỉ ra thì hắn mới ngờ ngợ rằng đồ vật nằm trong cái chiếu lại là một người.
Lý Bạn Phong kinh ngạc: “Đây là Kiều Duyệt Sinh sao?”
Người bán hàng rong gật đầu: “Chuyện này là do hắn gây ra, hắn đã bồi thường đủ cho tôi rồi, nhưng cậu lại xảy ra chuyện ở ngay cạnh sạp hàng của tôi, tôi cũng phải có trách nhiệm nhất định mới đúng.
Nên tôi sẽ bồi thường cho cậu một chút, đây là đạo đức kinh doanh của tôi. Từ tình trạng của cậu mà xem thì cậu đã có thể nhập môn rồi, nhưng nếu tiếp tục tu hành thì quá sức gian nan với cậu.
Dựa theo đặc tính của lữ tu, dù cậu không cầu tu vi được tiến bộ thì ít nhất cũng phải đi hai mươi dặm một ngày mới được, mà dựa theo đặc tính của trạch tu thì mỗi ngày cậu phải về nhà ít nhất một lần để nghỉ ngơi ở trong nhà hai tiếng.”
Lý Bạn Phong tính toán một chút: “Cái này cũng không khó lắm.”
Đúng là không khó lắm.
Không có việc gì thì đi ra ngoài một chút, hai mươi dặm đường, thì coi như đi mười về mười.
Sau đó về nhà ngủ một giấc, hoặc đọc tiểu thuyết hoặc xem kịch, hai giờ trôi qua rất nhanh.