Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông
Chương 47: Cuối cùng cũng tìm thấy mày (2)
Bên đường có một cửa hàng nhỏ, trên biển hiệu có dòng chữ "Tiệm tạp hóa Phùng Ký", nơi đây có đèn sáng, hẳn là có điện.
Lý Bạn Phong bước vào tiệm tạp hóa, nhìn thấy trên quầy có hai ngọn nến đang cháy, lúc này hắn mới nhận ra thứ mình nhìn thấy lúc nãy không phải là đèn điện mà là ánh nến.
Chủ tiệm tạp hóa mặc một chiếc trường sam chéo tà, đứng sau quầy cười niềm nở chào đón: "Quý khách muốn mua gì?"
Phía sau quầy là một giá hàng, trên giá chất đầy đủ loại hàng hóa lặt vặt.
Lý Bạn Phong hỏi: "Có chỗ sạc điện không?"
"Sạc điện?"
Ông chủ như thể nghe thấy một từ ngữ vô cùng kỳ lạ: "Điện ở đây chúng tôi không có, cậu đến lão Từ gia ở phố Nguyên Chính hỏi thử xem?"
Phố Nguyên Chính?
Đó lại là nơi nào?
Lý Bạn Phong thực sự không muốn đi thêm nữa.
"Ông có biết trên phố Bài Phường có một người tên là Hà Gia Khánh không?" Biết là không có hy vọng gì, nhưng Lý Bạn Phong vẫn hỏi một câu.
Ông chủ suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Tôi không biết Hà Gia Khánh, nhưng tôi biết nhà cũ của Hà gia.
Cậu cứ đi dọc theo đường cái về phía đông, đến ngã rẽ thứ hai rẽ về phía nam, đi đến hẻm Tuyến Xâu, có một căn biệt thự, đó là nhà cũ của Hà gia."
Nhà cũ của Hà gia?
Có phải là nhà của Hà Gia Khánh không?
Rất có thể!
Ông chủ này thật tốt bụng, để bày tỏ lòng biết ơn, Lý Bạn Phong quyết định mua một ít đồ ở tiệm họ.
Mua gì cho phù hợp?
Lý Bạn Phong nhìn một lúc, chọn một chiếc chổi lông gà.
Chiếc chổi lông gà này cán rất thẳng, lông rất nhiều, đủ màu sắc, rất có mặt mũi.
Lần đầu đến nhà không thể đi tay không, chiếc chổi lông gà này rất thích hợp để làm quà cho Hà Gia Khánh.
Lý Bạn Phong còn chọn một chiếc mũ dạ.
Mũ dạ của tiệm tạp hóa, chất liệu không được tốt lắm, nhưng kiểu dáng cũng tạm được, Lý Bạn Phong chọn một chiếc mũ dạ màu đen, đội luôn lên đầu.
Chiếc mũ leo núi của hắn và người kéo xe có phần giống nhau, sau khi đội mũ dạ, khí chất của hắn lập tức được nâng lên một bậc.
"Ông chủ, hai thứ này bao nhiêu tiền?"
Ông chủ nhìn trang phục của Lý Bạn Phong, cười hỏi: "Cậu dùng tiền Hoàn Quốc hay tiền Đại Dương? Nếu cậu có tiền nước khác, tôi cũng có thể đổi."
Ở nơi này, trước khi làm ăn, người ta thường phải xác nhận loại tiền tệ.
Lý Bạn Phong không có tiền Đại Dương, cũng không có tiền nước khác, đương nhiên chọn tiền Hoàn Quốc.
Mũ dạ ba mươi mốt đồng sáu, chổi lông gà bảy đồng tám.
Lý Bạn Phong kéo thấp vành mũ, cầm chổi lông gà, như một quý ông bí ẩn lướt qua màn đêm, từ phố lớn bước vào ngõ nhỏ.
Nhà cũ của Hà gia rất dễ tìm, trong con hẻm chật hẹp này nhà dân san sát nhau, hai bức tường gần như không có khe hở, còn biệt thự thì chỉ có một.
Tường đá xanh bao quanh bốn phía, tạo thành một khoảng sân có vườn hoa, phía sau vườn hoa là một ngôi nhà hai tầng kiểu tây, gạch xanh ngói đỏ, trên tường có những dây leo rủ xuống, khắp nơi toát lên vẻ sang trọng và độc đáo.
Ở thị trấn nhỏ này, một ngôi nhà như vậy quả thực rất nổi bật.
Đây thực sự là nhà của Hà Gia Khánh?
Gia cảnh của Gia Khánh không tệ nhỉ!
Vậy thì tại sao lúc trước y lại phải đi khuân đá?
Chỉ là ngôi nhà này thoang thoảng mùi tanh của cá khiến Lý Bạn Phong hơi khó chịu.
Hắn không thích ăn cá, ngay cả khi ở trại trẻ mồ côi cả tháng không được ăn thịt, hắn cũng không ăn cá.
Gần đây cũng không có ai bán cá, mùi tanh này từ đâu ra?
Lý Bạn Phong đến trước cổng sắt, cũng không biết nên gõ cửa như thế nào.
Một ngôi nhà lớn như vậy, ít nhất cũng phải có người gác cổng chứ?
Nhìn một lúc, Lý Bạn Phong không thấy người gác cổng, bèn đẩy nhẹ cánh cổng sắt, kẽo kẹt~, trục cửa phát ra tiếng ma sát chói tai, cánh cổng cứ thế mở ra.
Vào như vậy có được không?
Gia Khánh chắc chắn sẽ không so đo với mình, nếu không phải nhà của Gia Khánh, coi như mình đi nhầm, đoán rằng cũng không ai so đo với mình.
Lý Bạn Phong đi qua sân, trực tiếp đến trước cửa ngôi nhà kiểu tây.
Bên cạnh cửa sổ tầng một, một bóng người bất ngờ xuất hiện rồi biến mất.
Đối phương chỉ lóe lên bên cửa sổ, nếu là Lý Bạn Phong trước đây sẽ không để ý đến bóng người thoáng hiện đó.
Nhưng hôm nay Lý Bạn Phong nhìn rất rõ, thị lực của hắn đã khác xưa rất nhiều.
Trong ngôi nhà này có người, nhìn tốc độ di chuyển thì đó chắc chắn không phải người thường.
Lý Bạn Phong tay phải nắm chặt chổi lông gà, tay trái nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ nhẹ nhàng chậm rãi, rất có phong độ.
Meo!
Một con mèo đen đột nhiên nhảy từ tầng hai xuống cửa, nhìn Lý Bạn Phong, ve vẩy đuôi, lùi lại hai bước.
Lý Bạn Phong sửng sốt, bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng ra từ trong nhà: "Là Bạn Phong sao?"
Giọng của Hà Gia Khánh!
Lý Bạn Phong thở phào, nói lớn: "Là tao, mở cửa."
Chờ gần nửa phút, cửa phòng mở ra.
Lý Bạn Phong cau mày nói: "Sao lại đợi lâu vậy?"
Hà Gia Khánh đứng ở cửa, nhìn Lý Bạn Phong hồi lâu: "Người anh em, cuối cùng mày cũng đến."
"Đến rồi."
Lý Bạn Phong cởi ba lô xuống, cười khổ một tiếng: "Một đường đến đây thật không dễ dàng gì."
Hà Gia Khánh tiện tay nhận lấy ba lô: "Sao mày lại đeo cái ba lô rách nát như vậy?"
Lý Bạn Phong sửng sốt: "Cái ba lô này rách hả?"
Hà Gia Khánh cười nói: "Sao không rách? Đã bung chỉ rồi, cái ba lô rách này mua ở đâu vậy?"
"Mua ở đâu?"
Lông mày Lý Bạn Phong giãn ra, khóe miệng cong lên, cười nói: "Tao cũng quên rồi, hình như là được tặng khi nạp tiền điện thoại."
Hà Gia Khánh nhấc ba lô lên ước lượng, hỏi: "Đồ đạc ở trong ba lô?"
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Không có trong ba lô, tao gửi ở nhà ga rồi."
(đạo hữu nào không hiểu tại sao Lý Bạn Phong lại nhận ra điều bất thường thì ở vài chương trước, Lý Bạn Phong từng nói cái ba lô là do Hà Gia Khánh mua, nhưng chương này Hà Gia Khánh lại hỏi mua ở đâu.)