Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông
Chương 8: Bọn họ đều là kẻ lừa đảo
Lão Trần nghi ngờ giữa Lý Bạn Phong, Hà Gia Khánh và Lục Tiểu Lan có quan hệ tình tay ba phức tạp.
Lý Bạn Phong có chút tức giận, không phải một chút, mà là hắn thật sự rất tức giận, nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống.
Không chỉ nhịn xuống cơn giận, mà khóe miệng Lý Bạn Phong còn nhếch lên khẽ mỉm cười.
Đây là lão Trần đang cố tình chọc giận hắn, từ đó thu được tin tức mà ông ta muốn.
Thậm chí có thể dồn ép hắn đến mức khiến hắn phát bệnh ngay tại đây, sau đó đưa lý do hắn là kẻ tinh nghi có chướng ngại về thần kinh, trực tiếp bắt hắn về cục.
Lý Bạn Phong không chút nóng nảy, gằn từng tiếng nói: "Tôi cùng Lục Tiểu Lan không hề có quan hệ dư thừa nào cả, ngay cả bạn bè cũng không phải, điều này chú có thể hỏi bạn cùng phòng của tôi, cũng có thể tìm những bạn học khác kiểm chứng."
Lão Trần một lần nữa lặp lại câu hỏi: "Thật sự không có quan hệ dư thừa nào sao?"
Lý Bạn Phong bình tĩnh trả lời: "Có là có, mà không có là không có. Không tin tôi thì chú tự đi mà điều tra, sự việc đơn giản như vậy nhưng lại cứ thích suy diễn phức tạp lên."
Sự việc quả thật đơn giản như vậy.
Lão Trần gật đầu: "Tôi tin cậu."
Lý Bạn Phong nói tiếp: "Là đích thân tôi đưa Hà Gia Khánh đến bệnh viện, nhưng cũng không thể vì thế mà mấy người nghi ngờ tôi là hung thủ được. Chú ba của Hà Gia Khánh còn ở trong bệnh viện, có thể gọi đến để ba mặt một lời nói rõ ràng mọi chuyện."
"Không ai nghi ngờ cậu là hung thủ cả. Nếu không tôi đã sớm đưa cậu về cục cảnh sát rồi."
Lão Trần một lần nữa cầm lấy hộp thuốc lá, không nhịn được mà rút một điếu ra, kích động nói: "Về phần chú ba của Hà Gia Khánh mà cậu nói, là Hà Hải Sinh đúng không? Là ông ấy báo cảnh sát, là ông ấy đưa tôi đến bệnh viện, là ông ấy kêu tôi đi tìm cậu."
Lý Bạn Phong im lặng không nói gì.
Chú ba này thật âm hiểm.
Lão Trần lại bỏ hộp thuốc lá vào túi áo trước ngực: "Trước khi Hà Gia Khánh gặp chuyện không may, lúc cùng cậu ăn cơm xong, còn uống rượu, chỉ một chút rượu đã khiến người lâm vào hôn mê.
Cậu nói là cậu tiễn Hà Gia Khánh ra nhà ga, chúng tôi đã cho người điều tra nhà ga. Tôi tin những lời cậu nói đều là sự thật, cũng hi vọng chuyện này không liên quan đến cậu."
Tít tít, tít tít.
Điện thoại Lý Bạn Phong có chuông báo tin nhắn.
Khóe mắt Lý Bạn Phong khẽ liếc màn hình điện thoại, có khi nào là Hà Gia Khánh gửi tin nhắn đến.
Chuyện này có nên nói cho viên cảnh sát trước mặt hay không, đối với vấn đề này Lý Bạn Phong vô cùng bối rối.
"Có người tìm cậu?"
Lão Trần nở nụ cười bí hiểm, giống như nhìn ra được sự bối rối trong mắt Lý Bạn Phong: "Có một số việc cậu không định nói cho tôi biết. Không sao cả, chờ cậu muốn nói lại liên lạc với tôi."
Lão Trần cùng Lý Bạn Phong rời khỏi phòng bệnh, đến cửa bệnh viện, đường ai nấy đi.
Lão Trần lên một chiếc xe hơi màu đen, ghế sau đã ngồi sẵn một cô gái tuổi khoảng chừng hai mươi.
Cô gái mặc đồng phục ngành, tóc ngắn gọn gàng. Đẩy đẩy gọng kính, nàng khép lại hai chân nghiêng đầu nhìn về phía Lão Trần. Cái mông tròn trịa chỉ ngồi một phần ba trên ghế.
Nàng tên là Vưu Tuyết Hàn, biệt danh Bánh Trôi, là thư kí trong đội.
Vưu Tuyết Hàn cầm sổ ghi chép, cung kính hỏi: "Đội trưởng Trần, tình hình thế nào?"
Lão Trần châm một điếu thuốc, rít một hơi dài, nếp nhăn trên mặt cũng dần dần dãn ra, trạng thái tinh thần đã khá hơn nhiều.
"Tố chất tâm lý của tiểu tử này rất tốt, biết cách điều tiết cảm xúc, nhưng tôi thấy hắn không phải là ám năng giả, chỉ là một con dê trắng non. Nhưng chắc chắn hắn biết một số chuyện liên quan đến vụ việc của Hà Gia Khánh. Mấy ngày nay hắn có gọi điện thoại cho người nào khác không?"
Vưu Tuyết Hàn nghe vậy, lật giở tập tài liệu: "Mời vừa điều tra lịch sử cuộc gọi của hắn. Kể từ sau khi Hà Gia Khánh xảy ra chuyện hắn chỉ gọi cấp cứu một lần. Phía nhà trường cũng gọi tới cho hắn hai cuộc điện thoại, trừ những cái này ra, không thấy lịch sử cuộc gọi nào khác, ngay cả tin nhắn gửi đến, gửi đi cũng không có."
"Tôi đoán không phải không có, mà là chúng ta chưa điều tra ra được."
Lão Trần phun ra một làn khói thuốc: "Vừa rồi tiếng chuông báo tin nhắn đến, Lý Bạn Phong liền có chút lo lắng, có người liên lạc với hắn nhưng hắn lại không muốn để người khác biết."
Một người đàn ông ngồi ở ghế tài xế quay đầu lại, đề nghị: "Nếu người này khả nghi, chi bằng trực tiếp tóm cổ hắn."
Đây là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, mày rậm, mắt to, gương mặt góc cạnh, tổng thể cũng khá ưa nhìn. Có điều là hơi ít tóc, nhưng được cắt tỉa gọn gàng, vuốt keo bóng lưỡng.
"Bắt?" Lão Trần cau mày, nhìn về phía người đàn ông: "Dựa vào cái gì mà đòi bắt hắn?"
Người đàn ông dường như chưa ý thức được vấn đề lại nói: "Nếu hắn có động cơ, khống chế hắn trong lòng bàn tay là ổn thỏa nhất."
"Hắn có động cơ gì?" Giọng nói Lão Trần có chút tức giận.
Người đàn ông vẫn trả lời như cũ: "Nếu như chuyện xảy ra với Hà Gia Khánh không liên quan đến hắn, tại sao hắn phải đưa Hà Gia Khánh đi bệnh viện?"
Lão Trần nghe vậy tức giận quát: "Con mẹ nó, lời này mà cũng nói ra được."
Người đàn ông không lên tiếng, chỉ quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa xe.