[Giá trị oán khí từ Constantine. Georkievich. Paustowski. Yekoff +999!]
Giang Nam sửng sốt!
Mẹ nó cái tên quỷ quái gì vậy? Một chuỗi dài như vậy! Cũng quá mức rồi?
Giang Nam biết rất rõ, Bạch Sa là vì mình mà tới đây!
Chỉ cần mình kiềm chế được gã này!
Không để cho gã cấp Hoàng Kim này đại khai sát giới!
Ít nhất có thể tranh thủ thời gian cho các bạn học chạy trốn!
Trong khoảnh khắc, đường đao ra khỏi vỏ!
Được rồi! Tiểu gia ta sẽ chơi đùa cùng với ngươi!
Constantine cười dữ tợn, vừa định ra tay!
Nhưng biểu tình trên mặt lại dần dần biến thành hoảng sợ, lui về phía sau hai bước!
Giang Nam: ???
Mẹ kiếp?
Biểu cảm sợ hãi này là sao?
Mẹ nó ta chỉ vừa rút đao ra mà thôi!
Đùng nói người đàn ông này cũng có vấn đề y như cái tên của hắn a?
Chẳng lẽ là bị bá vương chi khí của mình chấn nhiếp?
Constantine: "Tiểu tử ngươi chờ đó cho ta! Ngươi không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Bạch Sa! Tốt nhất là đừng chết!"
Nói xong một câu ác độc, hắn liền bỏ chạy!
Giang Nam: ???
Này này, cũng không đi theo thủ tục được một chút à?
Bỏ chạy?
Thời buổi này lính đánh thuê đều có vấn đề như vậy sao?
Bạch Sa! Đừng trả lương cho hắn ta! Con hàng này không chịu làm việc!
Kết quả, phía sau đột nhiên truyền đến một trận gió lạnh!
Giang Nam quay đầu lại nhìn
Chỉ thấy một đầu Đại Địa Bạo Hùng giống như một tòa núi nhỏ đỏ mắt xông xuống sườn núi giết về phía mình!
Giang Nam: Con mẹ nó!!! Lớn tới như vậy!
Con hàng này sắp bắt kịp Big King kong trong phim!
Trách không được gã Constantine đã kia liền bỏ chạy!
Con hàng khổng lồ như vậy! Ít nhất là cấp Hoàng Kim phải không?
Mỗi lần chân của Đại Địa Bạo Hùng giẫm xuống, Giang Nam còn tưởng rằng động đất!
Hai ba bước liền giết đến một mảnh phế tích doanh địa!
Giờ phút này tiểu đội Lý Hưởng đang chạy trốn!
Xui xẻo Lý Mộ Ngôn bị vấp phải cọc gỗ té ngã, dây thép gai quấn lấy quần của cô!
Giãy dụa vài cái cũng không thoát ra được!
Mà Lý Hưởng trong lúc bối rối chạy trối chết, đám người Lưu Toàn Vũ căn bản cũng không dừng lại!
Lý Mộ Ngôn hoảng loạn nói: "Cứu ta! Cứu ta! Ta bị vướn!"
Đám người Lý Hưởng quay đầu lại, thấy Lý Mộ Ngôn bị bỏ lại hơn mười mét, còn bị quấn lấy!
Ngẩng đầu lên! Đại Địa Bạo Hùng như cự thú giơ cự chưởng lên hung hăng đánh về phía Lý Mộ Ngôn!
Lý Hưởng cắn răng, giãy dụa nói: "Xin lỗi!"
Lưu Toàn Vũ do dự hai giây, nhìn Đại Địa Bạo Hùng liền chạy!
Nửa chữ cũng không nói...
Lý Mộ Ngôn ngây dại, trong lòng giống như có thứ gì đó vỡ vụn.
Nước mắt chảy ra không thể kiềm chế!
Nhìn bàn tay khổng lồ rơi xuống, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng!
"Đời này... Liền tới vậy thôi sao?"
Kết quả một bóng người đột ngột xuất hiện trước người Lý Mộ Ngôn.
"Này! Chị Đại Ngôn! Sao lại ở yên bất động? Không nhúc nhích chính là con rùa rụt đầu a!"
Giang Nam cười xán lạn, lộ ra một hàm răng trắng, phía sau chính là bàn tay khổng lồ của Đại Địa Bạo Hùng!
Lý Mộ Ngôn: ???
Lý Mộ Ngôn đã sắp điên rồi!
Đã là lúc nào rồi!
Còn tâm trạng đùa giỡn?
Còn cái gì mà không nhúc nhích là rùa rút đầu?
Có cần phải bình tĩnh tới vậy hay không?
Chỉ thấy Giang Nam không chút hoang mang kéo đứt dây thép gai!
Một tay khiêng Lý Mộ Ngôn lên!
Còn quay đầu bình tĩnh nhìn thoáng qua Đại Địa Bạo Hùng cao hơn 20 mét!
Giơ lên một ngón giữa!
"Bái bai!"
"Oanh!"
Trận động đất mạnh run lên, bàn tay gấu khổng lồ hung hăng đập xuống, đất đá bay tán loạn!
Uy lực kia không khỏi làm cho người ta líu lưỡi!
Nếu trúng phải một phát này!
Hẳn sẽ trở thành tấm ảnh chụp màu.
Cách đó trăm mét, Giang Nam cầm đao bổ bay đất đá!
"Đám người Lý Hưởng đâu rồi?"
Thân thể Lý Mộ Ngôn cứng đờ, cắn chặt môi dưới, máu đều chảy ra mà chưa từng phát giác...
"Không có... Ta không thấy bọn họ!"
Trong lòng cô không biết là loại cảm xúc gì!
Lý Hưởng ngày thường đáng tin nhất!
Lớp trưởng kiểu mẫu!
Ở thời điểm nguy cơ sống chết lại không chút do dự vứt bỏ chính mình!
Không nghĩ tới cuối cùng vẫn là Giang Nam mà ngày thường vẫn luôn đối nghịch với mình đã cứu mình!
Mặc dù mình ghét hắn ta!
Nhưng không thể không thừa nhận.
Một loạt biểu hiện của Giang Nam, còn có dáng vẻ đứng dưới bàn tay gấu cười sáng lạn, thật sự rất đẹp trai!
Lý Mộ Ngôn bị Giang Nam khiêng trên vai, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác an toàn khó hiểu.
Chỉ muốn nằm sấp như vậy.
Nhưng Giang Nam không muốn!
"Này! Nói ngươi là con rùa, ngươi thật sự không nhúc nhích luôn sao? "
"Xuống! Tự động!"
Lý Mộ Ngôn: ???
Để ta tự di chuyển?
Hừ! Tự mình động thì tự động!
Hả?
Không đúng!
Vì sao lời nói tốt đẹp xuất phát từ trong miệng Giang Nam liền thay đổi hương vị?
[Giá trị oán khí từ Lý Mộ Ngôn +333!]
Nhưng nhìn Đại Địa Bạo Hùng tàn phá bừa bãi, trong mắt Lý Mộ Ngôn tất cả đều là sợ hãi!
"Ta... Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Giờ này khắc này, Giang Nam là trụ cột duy nhất của cô!
Giang Nam bĩu môi: "Cái gì mà chúng ta? Là ngươi! Theo ta, ngươi sẽ chết!"
Lý Mộ Ngôn vừa nghe liền ôm lấy cánh tay Giang Nam, gắt gao ôm vào trong ngực!
"Đừng!"
"Đừng bỏ lại một mình ta!"