Ryan lắc lắc đầu:
"Lá thư này chỉ có hai câu, nội dung cũng rất đơn giản, xem qua như là một người đang hãm sâu trong khốn cảnh xin chúng tôi giúp đỡ."
"Không có nói là khốn cảnh gì sao?" Lumen âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Mặc kệ là Aurore viết thư cho nhóm bạn qua thư từ của chị, hay là bưu kiện mà nhóm bạn qua thư trả lời, đều không có khả năng chỉ có hai câu.
"Không có." Ryan khe khẽ thở dài.
Chỉ một phong thư xin giúp đỡ không có nội dung gì như vậy, các người đã tới? Không sợ đây chỉ là một trò đùa sao? Người của tòa án cũng không có tích cực như các người, cái này không khỏi quá tốt bụng quá thiện lương quá có cảm giác sứ mệnh rồi? Lumen ở trong lòng trào phúng.
Dựa theo thói quen của cậu, những lời này cậu vốn nên nói thẳng ra miệng, nhưng suy xét đến còn phải từ chỗ đối phương tìm kiếm tình báo, không thể chọc giận bọn họ mà gián đoạn đối thoại, nên mạnh mẽ nhịn xuống.
Bất quá, Lumen cũng biết Ryan sẽ không nói cho mình toàn bộ tình huống, bọn họ vì một phong thư xin giúp đỡ không có gì rõ ràng mà đến thôn Cordouan tìm người tất nhiên có suy tính khác hoặc là nguyên nhân gì khác.
"A..." Lumen sờ sờ cằm, mang theo tâm tính thử một lần cũng sẽ không có tổn thất gì đề nghị, "Hay là thử để tôi xem lá thư này? Có lẽ tôi có thể từ trên bút tích nhìn ra là ai viết."
Valentine tóc bôi phấn lộ ra vẻ mặt "Cậu xem chúng tôi là kẻ ngốc sao".
Leah thì cười nói:
"Cậu biết giám định bút tích?"
"Miễn cưỡng cũng xem là vậy." Lumen vẻ mặt thành khẩn.
Cậu lập tức bổ sung ở trong lòng:
Có thể giám định bút tích của Aurore cùng mình cũng coi như là giám định.
"Vô dụng." Ryan lại lắc đầu, "Mỗi một từ trên lá thư đều đến từ trên cuốn sách xanh, toàn bộ câu từ đều cắt ở trên đó mà ráp thành."
Thực cẩn thận mà... thủ pháp nghe sao có chút quen tai, nghe được trong câu chuyện của Aurore? ... Nếu là xin giúp đỡ, vì sao còn phải lấy phương thức như vậy che dấu thân phận của mình? Sợ thư xin giúp đỡ bị chặn lại, gặp phải trả thù? Hoặc là, bản thân cũng có vấn đề gì đó, không muốn bại lộ ở trong mắt người khác? Lumen thử đi phân tích tâm tính người viết thư.
Cậu cố ý lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói:
"Đại bộ phận gia đình trong thôn đều có cuốn sách xanh, mấy người tìm họ nói chuyện phiếm, là muốn thông qua họ xác nhận trong nhà họ có xuất hiện những hư hỏng như vậy hay không?
"Nhưng người nọ hoàn toàn có thể ở dưới tình huống người khác không biết mua một quyển sách xanh khác, dùng xong thì vứt bỏ."
"Cái này chỉ là một phương hướng trong đó." Ryan bình thản nói.
"Còn có phương hướng khác?" Lumen cũng không xem mình là người ngoài chút nào.
Ryan suy nghĩ rồi nói:
"Đã có xin giúp đỡ, vậy sẽ tồn tại bị hại, nhất định có chuyện gì đó đang phát sinh, mà cái này khẳng định sẽ lưu lại dấu vết."
"Thực có đạo lý." Lumen lộ ra thần sắc khó xử thay đám người Ryan, tựa như tự mình cảm nhận được vậy.
Cậu trịnh trọng hứa hẹn:
"Những cây bắp cải của tôi, tôi sẽ lưu ý giúp các người, hy vọng có thể tìm được manh mối."
"Cảm ơn." Ryan lễ phép đáp lại.
Mà Leah sớm điều chỉnh tâm tính nói:
"Nếu đã là bạn, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo cậu."
"Không cần khách khí." Lumen cười ra hiệu.
"Thời điểm cậu gọi chúng tôi là cây bắp cải, thôn dân trong quán rượu vì sao lại cười?" Leah khá là tò mò đối với cái này.
Tuy xưng hô này làm người ta cảm thấy xấu hổ, nhưng đều nói là ngôn ngữ bản địa thường dùng, vậy theo lý mà nói thì sẽ không chọc người bật cười chứ.
Lumen thành khẩn trả lời:
"Cây bắp cải ở quê chúng tôi có nghĩa là đáng yêu, bảo bối, cây bắp cải của tôi chủ yếu dùng ở hai loại tình huống, một là giữa bạn bè thân mật, hai là người lớn đối với trẻ con, con thỏ của tôi, gà con của tôi cũng tương tự như vậy."
Cậu đặt trọng âm ở từ "thân mật" này.
Sau đó, cậu vẻ mặt vô tội bổ sung:
"Tôi lúc ấy chỉ là hy vọng chúng ta trở thành bạn bè thân mật."
Cậu làm ra bộ dáng tôi rất thuần khiết, tôi không hiểu ở trong từ "thân mật" này có hàm nghĩa là gì khác.
Tôi thấy cậu là muốn làm cha làm chú chúng tôi đây mà... Leah cuối cùng rõ ràng vì sao thôn dân lại cười.
Tuy Lumen vừa rồi giải thích không nhất định là thật, nhưng ít ra cô tin ở trên logic.
Ryan gật gật đầu:
"Còn có việc gì không?"
"Đã không còn." Lumen cũng không muốn biểu hiện quá mức tích cực, miễn bị đối phương cho rằng có vấn đề gì, từ đó điều tra mình cùng Aurore.
Chị cũng không thể gánh nổi điều tra!
Nhìn theo đám người Leah ở trong tiếng chuông đinh đương đi xa, Lumen ngồi ở cửa Quan rượu cũ, chờ cô gái lai lịch thần bí mục đích không rõ kia rời giường.
Qua một hồi, đám bạn Raymond Craig của cậu tìm lại đây.
"Lumen, kế tiếp cậu muốn điều tra truyền thuyết nào vậy?" Raymond gặp mặt đã hỏi.
Hai ngày này, ở trên chuyện này, hắn còn tích cực hơn so với Lumen, dù sao hắn cũng không có cảnh trong mơ kỳ quái kia, không có con đường thu hoạch tài bảo nào khác.
"Còn chưa có." Con cú mèo nọ tìm khắp tới cửa, ở trước khi xác nhận tình huống, Lumen nào còn dám điều tra chân tướng truyền thuyết.
Cậu tùy ý tìm lý do:
"Mấy ngày nữa là tới Mùa Chay rồi, chơi xong ngày hội rồi hãy suy xét."
"Ừm." Raymond cảm thấy có đạo lý, "Cho nên, tôi cũng tạm thời chưa cần đi làm 'người canh đồng', chờ xong Mùa Chay rồi mới đi, mấy ngày nay cho dù có người chăn thả, cũng không tạo bất phá hoại quá lớn."
"Nói cách khác, mấy ngày kế tiếp cậu sẽ không rời khỏi thôn?" Lumen hỏi ngược lại.
Thấy Raymond gật đầu, cậu cười nói:
"Thực trùng hợp, mấy ngày nay tôi cũng không thể rời khỏi thôn."
"Vì sao?" Raymond nghi hoặc hỏi.
Lumen đè thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc:
"Buổi sáng hôm nay, tôi gặp một con cú mèo, con cú mèo của Vu sư trong truyền thuyết đó, nó nói, nếu không phải trong thôn có giáo đường, có thần nhìn chăm chú, nó sẽ lập tức mang đi linh hồn của tôi, đưa vào trong vực sâu..."
Raymond nghe thấy mà kinh sợ.
Cả người hắn đều rung rung lên:
"Thật sao?
"Tôi đã nói không thể trêu chọc loại sinh vật tà ác này..."
Lẩm bẩm đến đây, hắn đột nhiên thấy trên mặt Lumen lộ ra một ý cười.
"..." Raymond lúc này mới nhớ lại bản tính của bạn tốt.
"Cậu lại bày trò đùa, lại đang gạt tôi?" Hắn vừa tức vừa gấp.
Tức là bản thân, biết rõ Lumen này là dạng người gì, rõ ràng bị đã lừa gạt rất nhiều lần, vì sao lại vẫn mắc mưu.
"Chuyện như vậy mà cũng tin sao?" Lumen "hắc hắc" cười nói.
Những lời này mới là đang dối gạt ngươi, miễn cho cậu chịu không nổi áp lực, trực tiếp đi giáo đường sám hối... Cậu yên lặng bổ sung ở trong lòng.
"Hô..." Raymond thả lỏng xuống.
Lumen chuyển sang dặn dò:
"Tuy câu chuyện vừa rồi là tôi biên ra, nhưng là muốn nói cho cậu, truy tra chân tướng truyền thuyết khả năng sẽ có nguy hiểm nhất định, có thể không rời thôn không thoát ly giáo đường che chở thì tận lực không cần rời đi."
Nói xong, cậu không tiếng động lẩm bẩm:
Cái này là nói thật, câu chuyện vừa rồi quả thật quá nửa là biên ra, còn lại mới là thật... Nếu không phải sau này có rất nhiều chuyện cần giúp đỡ, tôi sẽ không nhắc nhở cậu, mang dặn dò của Aurore đổi sang một phương thức khác để nói cho cậu, người khác có chết hay không thì liên quan gì tới mình chứ...
Raymond nghĩ đến cơn sợ hãi vừa rồi, có chút lý giải gật đầu:
"Được thôi!"
Hắn không nói về truyền thuyết nữa, chuyển hỏi:
"Thời điểm chọn tinh linh mùa xuân, cậu sẽ bỏ phiếu cho ai?"
Tinh linh mùa xuân là nhân vật chính trong các lễ mừng Mùa Chay, là tượng trưng cho mùa xuân, ở địa khu Darliege, là từ toàn thôn bỏ phiếu bầu ra một cô gái xinh đẹp, còn chưa kết hôn đến đóng vai.
"Ava đi." Lumen không để ý cho lắm trả lời, "Cô ta không phải vẫn muốn làm tinh linh mùa xuân một lần sao?"
"Tôi cũng sẽ chọn cô ấy." Raymond âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Ngày hôm qua Ava đã ám chỉ hắn, để thời điểm hắn bỏ phiếu thì chọn cô ấy, cho nên, hắn cảm thấy cần phải giúp cô lôi kéo thêm càng nhiều phiếu.
... ...
Trong một căn nhà cách Quán rượu cũ không xa.
Ryan, Leah cùng Valentine không vội tìm người "trò chuyện" .
"Nói nhiều như vậy với tên vừa rồi thật sự không có vấn đề chứ?" Valentine nâng tay che miệng mũi nói.
Không khí nơi này tràn ngập hương vị nhàn nhạt của phân vật nuôi trong nhà.
Leah nghịch cái chuông bạc ở trên đầu: "Có vấn đề hay không thì tôi không biết, tôi chỉ có thể xác nhận một điểm, kết quả bói toán của tôi nói cho tôi biết, hắn là một trong những trợ lực hữu dụng."
"Ở dưới tình huống đánh không ra cục diện, đúng lúc tiết lộ chút tin tức, để cho những người tương quan bởi vì sợ hãi mà hành động, là phương pháp điều tra cực kỳ hữu hiệu." Ryan giải thích dụng ý của mình, "Kế tiếp, chúng ta quan sát hắn nhiều hơn, xem hắn sẽ làm chuyện gì, hoặc là tìm người nào."
... ...
Sau khi Raymond rời khỏi, Lumen vào quán rượu cũ, thấy cô gái cho mình lá bài Tarot lại xuất hiện ở chỗ cũ.
Hôm nay cô ta mặc áo sơ mi nữ màu trắng, phối với một cái quần dài ống rộng màu sáng, trong tay cầm cái mũ rơm tròn có điểm vài bông hoa nhỏ màu vàng.
Quần áo trong rương hành lý của cô ta cũng thật nhiều mà, ngày nao cũng đổi, không keo kiệt giống như đám người Leah... Lumen vừa cảm khái vừa đi qua, ngồi vào đối diện.
Trong quá trình này, cậu tùy ý nhìn bữa sáng của đối phương:
Một ổ bánh nướng đầy thịt, bên trong có tưới nước sốt;
Mấy cái bánh rán kem;
Hoa quả cắt thành miếng nhỏ;
Một ly đồ uống trong suốt có những mảnh nhàn nhạt.
Đây cũng không phải là thứ mà quán rượu cũ có thể cung cấp... Lumen chỉ vào ly đồ uống rất tự nhiên hỏi:
"Đây là cái gì? Không giống như là rượu."
"Thức uống đặc biệt 'dầu của Venus'." Cô gái thuận miệng đáp, "Hỗn hợp làm từ đường và vani pha với vỏ quế cùng hoa anh túc, là phát minh của một quán bar Trier."
Từ "Venus" này đến từ Đại đế Russell, được nhắc tới trong một cậu chuyện của ông, đây là một cô gái được xem là nữ thần sắc đẹp.
"Cô kiếm ở đâu ra vậy, tự mình điều chế?" Lumen hoài nghi thành thị Darliege gần nhất cũng không thể cung cấp thứ như vậy.
Cô gái cười cười nói:
"Làm một nhà lữ hành, ở thời điểm thích hợp thu hoạch sự vật thích hợp là bản năng chức nghiệp."
"Nghe không hiểu." Lumen rất là thành thực.
Cậu chuyển nói:
"Quái vật trước đó tôi đã giải quyết, lần này đụng phải hai loại càng nguy hiểm hơn..."
Cậu miêu tả một lần quái vật ba khuôn mặt cùng quái vật lưng mang súng săn, cuối cùng nói:
"Tôi cảm giác chúng đều có sức mạnh vượt xa người bình thường, không phải tôi có thể đối phó, có biện pháp nào để xử lý chúng không?"
Cô gái kia cắn miếng bánh rán kem, đôi mắt hơi đổi một chút, cười nói:
"Quái vật ba khuôn mặt thì tôi không dám nói, còn lưng mang súng săn kia, cậu hoàn toàn có thể tự giải quyết, chỉ cần cậu sử dụng đặc thù của bản thân."
"Đặc thù của bản thân... Tôi có chỗ đặc thù nào?" Lumen vừa kinh ngạc vừa mờ mịt.
Bản thân tôi cũng không biết!
Cô gái nọ mỉm cười nhìn cậu nói:
"Đó là giấc mơ của cậu mà, làm chủ nhân cảnh trong mơ, cậu tự nhiên có đãi ngộ đặc thù, chỉ là cậu còn chưa có phát hiện."