Lumen tinh thần hoàn toàn tập trung.
Thời điểm sự việc thật sự phát sinh, cậu ngược lại không sợ hãi giống như vừa rồi nữa, tuy thân thể vẫn có chút run rẩy, nhưng ít ra không có loại cảm giác bản thân sắp sụp đổ nữa.
"Năm năm trước mình nên chết đi rồi, nhờ có Aurore mới sống được đến giờ, đã xem như buôn bán lời năm năm, còn cái gì sợ nữa?" Lumen cắn răng, ở trong lòng tự bơm hơi cho bản thân.
Giây tiếp theo, cậu thấy trên mặt đất mặt ngoài chỗ cạm bẫy đầu tiên, ánh sáng vốn tối tăm lại càng tối thêm một ít.
Có bóng dáng đến bên cạnh nó, che khuất một chút ánh sáng xuyên thấu sương mù dày đặc trên trời cao chiếu xuống.
Bóng dáng nọ đúng là quái vật lưng mang súng săn, nửa người nửa dã thú, ánh mắt đỏ tươi như máu của nó về phía mặt đất, "đầu gối" trước cong lại.
Cũng chỉ sau một cái hô hấp, quái vật mặc jacket màu sậm mang quần dài dơ bẩn này lấy súng săn xuống, nhảy lên, ở dưới tình huống khống chế được độ cao trực tiếp phóng qua chỗ cạm bẫy nọ, rơi xuống mặt đất kiên cố có những vết rạn nứt.
Hầu như là cùng lúc, nó xoay cái đầu tóc đen đầy dầu mỡ, nhìn về phía có chút động tĩnh truyền ra.
Sau đó, nó thấy Lumen vẻ mặt kinh hoảng, vội vàng đứng dậy, ý đồ trốn ra mặt sau vách tường.
Trong gầm nhẹ, quái vật này lại lần nữa nhảy cao lên, xông về phía mục tiêu.
Vị trí nó nhắm vào là một chỗ gần với Lumen, miễn cho đối phương xoay người thừa dịp mình chưa đứng vững, mà cho đả kích trí mạng.
Mà Lumen đã liên tục lăn tròn biến mất ở sau bức tường.
Quái vật nọ vừa rơi xuống đất, bùn đất dưới chân đã như chịu không nổi sức nặng mà sụp xuống.
Nó không thể nào mượn lực, theo bùn đất cùng lưới dây rơi xuống thì xuất hiện một cái hố sâu.
Thịch!
Động tĩnh vật nặng rơi xuống lan truyền quanh quẩn, kèm theo thanh âm kêu thảm thiết giống như chuột kêu.
Lumen sau khi vọt ra sau tường thấy một màn như vậy, trong lòng khó có thể ngăn chặn xuất hiện cảm xúc vui mừng mãnh liệt.
Bước thứ nhất thành công!
Điều này làm cho sợ hãi còn lại của cậu nhất thời biến mất, cậu nhặt lên cây chỉa cắm ở bên cạnh chạy về phía cạm bẫy.
Sinh mệnh lực ương ngạnh của quái vật không da trước đó để lại cho cậu ấn tượng mãnh liệt, hơn nữa hiện tại mục tiêu còn có súng săn, cho nên cậu cũng không để thân thể của mình xuất hiện ở phía trên hố, mà là cách một đoạn đã ngừng lại, dùng cây chỉa đâm loạn vào bên trong.
Đột nhiên, cây chỉa chợt nặng, dừng ở nơi đó.
Ngay sau đó, luồng lực cực mạnh thông qua cây chỉa truyền đến Lumen, mạnh mẽ kéo cậu về phía cạm bẫy.
Lumen bất ngờ không kịp phòng, bị kéo về phía trước một bước.
Cậu bất chấp quan sát tình cảnh ở đáy hố, trực tiếp vứt bỏ cây chỉa, xoay người phóng về phía vách tường sụp đổ kia.
Phành!
Sau lưng cậu chợt nặng, như bị một cây chùy lớn hung hăng đập một cái.
Yết hầu Lumen chợt ngọt, cảm giác có vị rỉ sắt rõ ràng ùa lên.
Thịch một tiếng, cậu rơi xuống đất mất đi cân bằng, liên tục lăn vài vòng mới tìm trở lại quyền khống chế đối với thân thể, đứng lên.
Hầu như là cùng lúc, cậu thấy quái vật nửa người nửa thú nhảy ra khỏi hố.
Trong tay nó cầm cây súng săn một nòng, chỗ ngực bụng jacket đã rách, lộ ra mấy vết thương dữ tợn xỏ xuyên qua thân thể, máu tươi đỏ sậm hỗn tạp chất lỏng vàng nhạt đang không ngừng chảy ra bên ngoài, bên trong mơ hồ có thể thấy được các loại nội tạng.
Thực rõ ràng, quái vật này quả thật đã bị cạm bẫy của Lumen làm cho bị trọng thương, nhưng còn chưa tới trình độ hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Trong quá trình nó rơi xuống đáy hố sâu, hẳn đã đúng lúc điều chỉnh tư thái thân thể, tránh khỏi đầu, ngực các vị trí yếu hại, cũng không để hai chân cánh tay chịu thương tổn nghiêm trọng, nếu không hiện tại nó rất có khả năng nhảy không ra khỏi cạm bẫy.
Lumen vừa thấy bộ dáng này của đối phương, lập tức chạy vào trong căn nhà phế tích ở bên cạnh, không chút do dự.
Cái này không phải cậu lâm thời nảy lòng tham, mà là đã có kế hoạch từ trước.
Dù sao cậu cũng không xác nhận cạm bẫy có thể lừa được quái vật nọ hay không, mà nếu có thể, có thể làm cho nó trực tiếp mất đi chiến đấu năng lực hay không cũng không được biết.
Nếu không được, đối phương chỉ trọng thương, Lumen đã chuẩn bị "chơi trốn tìm" với nó.
Nói cách khác, lợi dụng hoàn cảnh để đối phó với mục tiêu, tận khả năng kéo dài thời gian, kéo dài tới nó không thể áp chế thương thế nữa, vô luận sức mạnh hay phản ứng đều hạ xuống rõ rệt.
Đến lúc đó, cơ hội sẽ tới.
Phành!
Lại một tiếng súng vang lên, chỗ Lumen đứng thêm một viên đạn chì, một chút bùn đất bắn lên.
Lumen lui ra phía sau vách tường sụp đổ một nửa không có dừng lại, tay chân cùng sử dụng từ khe hở của phế tích chui sang một bên khác.
Cậu còn chưa kịp đứng lên, chợt nghe thấy giữa không trung có tiếng gió quét đến.
Quái vật kia nhảy đến.
Lumen lúc này liền xoay người, lại dọc theo khe hở nọ bò lại phía sau bức tường sụp đổ một nửa kia.
Cứ như vậy, cậu mượn dùng điều kiện đặc thù của kiến trúc sụp đổ nơi này, khi trốn khi nấp, khi thì vòng đi, không đối kháng trực tiếp với quái vật kia, chỉ tránh né công kích tương ứng.
"Chơi trốn tìm" là mặt mạnh của Lumen.
Rất nhiều thời điểm trước đó, sau khi đùa nhây cậu đều dựa vào bản lãnh này mới tránh được vận mệnh bị đánh cho một trận ngay tại chỗ.
Trong một đuổi một chạy một công một trốn, thời gian nhanh trôi qua, bản thân Lumen đã dần dần có chút thở hồng hộc, mà quái vật kia vô luận tốc độ chạy, độ cao nhảy lên, hay là sức mạnh, phản ứng, đều đã yếu đi rõ ràng.
"Lại chờ một chút, lại chờ một chút, hiện tại mình vẫn đánh không lại nó..." Lumen lại trốn trở về vị trí lúc trước, lưng tựa vách tường, mạnh mẽ khống chế xúc động lập tức phản kích.
Bàng! Lưng cậu chợt đau đớn, cả người bắn về phía trước.
Vách tường phía sau mà cậu đang dựa vào kia đất đá bay loạn, hoàn toàn sập xuống.
Quái vật kia lần này không lựa chọn vòng đuổi theo nữa, trực tiếp nghiêng thân thể, trùng trùng đâm thẳng vào chướng ngại vật ngăn trở mình.
Dưới tình huống nó phát toàn lực, bức tường vốn đã lung lay sắp đổ tự nhiên không chịu nổi.
Bất quá, quái vật nọ cũng bởi vậy mà chảy càng nhiều máu, nhuốm một mảng đỏ sậm trên mặt đất.
Lumen tuy không có dự đoán sẽ bị "đụng" bay như vậy, nhưng thương thế bản thân cũng không nặng, phản ứng cũng đủ nhanh, thuận thế lăn tròn, lại trốn ra sau một căn nhà sụp đổ đầy đất đá.
Phành!
Viên đạn súng săn theo sát đến lại chậm một bước.
—— Quái vật nọ sau khi đụng sập vách tường, thời gian dùng để điều chỉnh tư thái bản thân lâu hơn không ít so với trước đó.
Nó sờ sờ túi giắt bên hông, thấy đã hết sạch đạn thì vứt bỏ súng săn, cả người đánh về phía Lumen.
Lumen sớm dời vị trí, tiếp tục chơi trốn tìm.
Đương nhiên, cậu cũng không dám chơi như trước nữa, chơi đến thương thế đối phương phát tác, mình cũng ngã xuống, cái này một là lo lắng quái vật kia sau khi tình huống nghiêm trọng đến trình độ nhất định sẽ trực tiếp chạy trốn, hai là sợ thời gian kéo quá dài, quái vật khác sẽ theo tiếng mà đến.
Lại kéo vài vòng, Lumen sâu sắc phát hiện quái vật nọ hành động tựa như có chút khó khăn.
"Cơ hội!"
Trong lòng cậu chợt động, làm bộ trốn về phía một tòa kiến trúc sụp đổ ở bên cạnh.
Sau đó, cậu dừng ở nơi đó, rút ra cây rìu ở sau lưng, điều chỉnh hô hấp.
Cũng chỉ sau một cái chớp mắt, quái vật nọ đã vòng lại, xuất hiện ở trước mắt Lumen.
Lumen quyết định thật nhanh, thừa dịp đối phương còn chưa thấy rõ tình huống nơi này, không chút do dự cầm rìu xông qua.
Cậu cất bước, nghiêng người đi, trầm bả vai xuống, tính sử dụng phương thức "đâm đụng" mà chị dạy đánh lui quái vật kia, sau đó thuận thế chém một rìu về phía cổ nó.
Phành!
Lumen đâm nhập vào giữa hai tay quái vật, trùng trùng đụng vào trước ngực nó.
Nhưng sau khi đụng vào thì phản ứng lại ra ngoài Lumen dự đoán, đối phương giống như một bức tường dày, đụng thế nào cũng không động đậy nổi!
"Cái này..." Lumen trong lòng căng thẳng, thuận thế bắn ngược, muốn lăn ra đất mạnh mẽ thoát ly phạm vi công kích của đối phương.
Đúng lúc này, một tay của quái vật nhanh như điện xẹt đưa ra, trực tiếp nắm lấy cổ của cậu.
Trạng thái mà nó biểu hiện ra không có chút hành động khó khăn nào!
"Không xong, bị lừa rồi!" Lumen cổ đau đớn, trực tiếp bị quái vật nhấc lên, treo ở giữa không trung.
Thanh âm ken két vang lên, đầu của cậu nhanh chóng trở nên choáng váng.
Cây rìu vội vàng vung ra không chỉ không thể chém trúng mục tiêu, ngược lại bị đánh rơi ở một bên.
Lumen rốt cuộc đã hiểu, mình đã rơi vào bẫy của.
Quái vật nọ quả thật sắp không được rồi, nhưng vẫn còn lực liều mạng, vì thế giả ra bộ dáng suy yếu, dụ mình tiến công, không hề trốn nữa, mà mình xem thường trí tuệ chiến đấu của nó, hoàn toàn không nghĩ tới điểm ấy, nên rơi vào cục diện giãy dụa như hiện tại.
Quái vật nọ cũng thật sự đã tiếp cận cực hạn, đã không thể trực tiếp xiết gãy cổ Lumen, nhưng cái này không ảnh hưởng cục diện tổng thể, chỉ cần dùng nhiều chút thời gian.
Cổ sắp gãy, hô hấp đã không thể duy trì. Trong đau đớn, đầu Lumen bắt đầu tê tê, gần như trống rỗng.
Trống rỗng.
Khi gần chết, Lumen đột nhiên nghĩ tới lời nói của cô gái kia:
Cô ta bảo mình lợi dụng chỗ đặc thù của bản thân ở trong giấc mộng.
Chỗ đặc thù... Nương theo trạng thái suy nghĩ tiếp cận trống không không có tạp niệm, Lumen nhanh chóng bắt đầu minh tưởng.
Vầng Mặt trời đỏ đậm nọ nháy mắt hiện ra ở trong đầu cậu.
Mà khác với trước đó lợi dụng minh tưởng bình phục cảm xúc, vầng Mặt trời vừa hoàn toàn thành hình đã lập tức muốn biến mất, cậu kiệt lực để cho vầng Mặt trời này vẫn duy trì tồn tại.
Rất nhanh, thanh âm giống như đến từ chỗ vô cùng cao lại tựa như vang ở bên tai kia đâm vào đầu Lumen.
Đau đớn kịch liệt theo đó sinh ra, cùng với cảm thụ khủng bố trái tim sắp nhảy ra khỏi ngực, điều này làm cho Lumen đã quên cổ đang bị quái vật nắm, xương cốt sắp gãy, quên hô hấp đã theo không kịp, đầu óc bắt đầu thiếu dưỡng khí.
Thịch, cậu bị ném ra trên đất.
Minh tưởng bởi vậy gián đoạn, thanh âm quái dị không cách nào hình dung nọ biến mất không thấy.
Nhưng Lumen vẫn đau đớn không chịu nổi, căn bản không cách nào kiểm tra trạng thái thân thể, xác nhận tình huống xung quanh.
Không biết qua bao lâu, cậu rốt cuộc khôi phục lại từ cái loại cảm dặm gần chết này.
Lumen không để ý tới kiểm tra cổ, hai tay chống đất, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Quái vật nửa người nửa dã thú kia đang ngồi xổm ở chỗ không xa, cánh tay chống về phía trước, đầu gục xuống.
Lúc này, mấy vết thương xỏ xuyên qua ngực bụng nó còn đang nhỏ xuống máu tươi cùng chất lỏng vàng nhạt, thân thể đang kịch liệt run run không thể ngăn lại.
Nó làm sao vậy? Bị cái loại "đặc thù" mà mình thể hiện ra dọa choáng váng? Lumen vừa tìm về suy nghĩ, vừa nhặt lên cây rìu rơi ở bên cạnh, từng bước một đi qua.
Cậu không cho quái vật cơ hội hoãn lại, hai tay cầm rìu bổ mạnh về phía sau cổ đối phương.
Phốc một tiếng, lưỡi rìu hãm sâu vào cơ thịt, bị xương cốt ngăn trở.
Lumen phát hung ác, rút rìu ra tiếp tục chém xuống.
Một cái, hai cái, ba cái, đầu quái vật mang theo chất lỏng bắn ra thịch cái rơi ở trên đất, lăn lông lốc sang một bên.
Thân thể nó lại chống đỡ một giây rồi mới ầm ầm đổ xuống.
Trong toàn bộ quá trình, nó không có làm ra phản kháng gì, thủy chung run run ở chỗ đó.
Giây tiếp theo, thân thể Lumen cúi gập về phía trước, hai tay tự nhiên rủ xuống, tùy ý để máu ở trên lưỡi rìu không ngừng chảy xuống.
Hô, hô, hô, cậu rốt cuộc đã có thể hít thở.