Xoạt một tiếng, Lumian giống như bị tia chớp bổ trúng, toàn bộ trong đầu đều tê dại, tất cả ý niệm đều ngưng đọng tại chỗ.
Nhưng chỉ trong một hai giây, hắn gắng gượng cười nói:
“Nằm mơ không phải là một chuyện thật bình thường sao?”
Quý cô kia dùng một tay nâng má, quan sát Lumian, cười nhẹ nói:
“Một giấc mơ về bản thân đang ở trong một màn sương mù dày đặc.”
Sao nàng lại biết chứ… Đồng tử của Lumina lập tức trợn to, trong vẻ mặt nhiều thêm một chút kinh hãi.
Tuy rằng hắn đã trải qua không ít chuyện, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, tạm thời còn chưa có cách nào khống chế được biểu cảm của mình.
Bình tĩnh, bình tĩnh… Lumian vừa trấn an bản thân, vừa hòa hoãn cơ bắp trên mặt, hỏi ngược lại
“Tối hôm qua ngươi đã nghe được câu chuyện ta kể cho ba người xứ khác kia?”
Quý cô này chưa trả lời, lấy một bộ bài từ trong túi xách màu quả quýt đang đặt ở ghế tựa bên cạnh ra.
Nàng lại nhìn Lumian, mỉm cười nói:
“Rút lá bài đi, chắc là có thể giúp cho ngươi giải được bí mật ẩn giấu trong giấc mơ kia.”
Chuyện này… Lumian vừa sợ lại nghi hoặc.
Nhịp tim của hắn đã đập thình thịch lại cảnh giác cao độ.
Hắn liếc nhìn bộ bài kia, hơi nhíu mày.
“Bài Tarot?”
Kia thoạt nhìn giống như bài Tarot dùng để bói toán do Russell Đại Đế phát minh.
Quý cô kia cúi đầu thoáng nhìn qua, cười tự giễu nói:
“Ngại quá, cầm nhầm.”
Nàng nhét hai mươi hai lá bài Tarot kia vào trong túi xách, một lần nữa lấy ra một bộ khác.
“Cái này cũng là bài Tarot, nhưng thuộc bộ ẩn phụ (Minor Arcana), ngươi còn chưa có tư cách rút bộ ẩn chính (Major Arcana), ta cũng không có tư cách để cho ngươi rút…”
Bộ ẩn phụ kia có tổng cộng năm mươi sáu lá bài, do bốn loại màu sắc và hoa văn của chén thánh (Cups), quyền trượng (Wands), bảo kiếm (Swords), đồng xu (Pentacles) tạo thành.
Nàng đang nói cái gì vậy… Lumian nghe mà đầu mờ mịt.
Thoạt nhìn quý cô này trông có vẻ xinh đẹp lại có khí chất, nhưng trên thực tế biểu hiện không quá bình thường, hình như có chút vấn đề về tinh thần.
“Rút một lá đi.” Cô gái giống như đến từ thành phố lớn kia đong đưa bộ ẩn phụ trong tay, ngậm cười nói: “Miễn phí, thử một chút không tốn tiền, ngược lại có thể giải quyết vấn đề cảnh trong mơ của ngươi.”
Lumian cười ha ha nói:
“Chị ta đã nói, thứ miễn phí mới là đắt giá nhất.”
“Câu nói này thật sự có đạo lý nhất định.” Quý cô kia ngẫm nghĩ một chút, nói.
Nàng đặt bộ ẩn phụ kia xuống bên cạnh ly thủy tinh đựng rượu màu đỏ nhạt, lại nói tiếp:
“Nhưng cho dù ngươi như thế nào đều không trả tiền, ta là một người xứ khác đâu có năng lực ép buộc ngươi chi trả chi phí ở trong thôn Cordu chứ?”
Nói không sai… rút một chút cũng sẽ không có vấn đề gì cả… thật vất vả mới có một chút nhắc nhở về giấc mơ kia, không thử sao cam tâm chứ… Nhưng cái này có phải dính dáng đến nguyền rủa của phù thủy không… tìm Aurora hỗ trợ? Suy nghĩ nổi lên trong đầu Lumian, tạm thời khó có thể quyết định được.
Cô nàng kia cũng không thúc giục hắn.
Qua mười mấy giây, Lumian thong thả cúi người xuống, chìa tay phải, gạt bộ ẩn phụ đang xếp chồng kia ra, rút một lá từ trong đó.
“Bộ quyền trượng.” Quý cô có khí chất lười nhác kia nhìn mặt lá bài.
Trên lá bài kia, một người đàn ông có khuôn mặt kiên nghị, mặc quần áo màu xanh lá đứng ở trên đỉnh núi, cầm một thanh quyền trượng trong tay, chống đối kẻ địch với sáu thanh quyền trượng đang tấn công từ dưới chân núi.
“Nó đại biểu cho cái gì?” Lumian hỏi.
Quý cô kia cười nói:
“Tự mình căn cứ vào hình vẽ để giải, nguy cơ, khiêu chiến, chống đối, dũng khí, vân vân, vân vân.”
“Đương nhiên, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là hiện giờ lá bài này đã tặng cho ngươi, khi vận mệnh tiến đến, ngươi sẽ phát hiện hàm nghĩa chân chính của nó.”
“Cho ta?” Lumian càng nghi hoặc hơn.
Lá bài này sẽ không thật sự hạ nguyền rủa đấy chứ?
Quý cô kia cất bộ ẩn phụ còn lại đi, bưng ly rượu lên, uống cạn sạch rượu màu đỏ nhạt không còn nhiều ở bên trong.
Nàng không để ý đến vấn đề của Lumian, bước chân lên trên cầu thang bên cạnh của quán rượu lâu năm, lên tầng hai.
Thật hiển nhiên, nàng ở nơi đó.
Lumian vốn định đuổi theo, nhưng chỉ bước ra được nửa bước lại dừng lại, suy nghĩ phập phồng không thôi:
Đây thật sự là một lá bài bình thường sao?
Nàng đưa lá bài này cho ta, vậy chẳng phải bộ bài kia vĩnh viễn thiếu một lá, không thể sử dụng được sao?
Aurora có thể nhìn ra vấn đề chứ…
Lúc này, Raymond đến tìm:
“Sao vậy?”
“Không có gì, dáng hình của người xứ khác kia thật sự không tệ.” Lumian tùy ý nói cho có lệ.
“Ta cảm thấy vẫn là chị gái ngươi Aurora càng xinh đẹp hơn.” Raymond lập tức hạ giọng nói: “Lumian, tiếp theo chúng ta làm như thế nào? Ông nội ta đã qua đời từ lâu rồi.”
Lumian đang vội vã về nhà suy nghĩ một chút nói:
“Một là tìm cụ già nào đó còn sống có độ tuổi tương đương với ông nội ngươi để hỏi, hai là đến giáo đường lật xem sách ghi tên, ờm, cái này để sau cùng lại nghĩ đến.”
Nghĩ đến mình mới vừa phá hỏng chuyện tốt của linh mục giáo xứ, Lumian cảm thấy gần đây có lẽ vô cùng cần thiết đừng đến giáo đường.
Ở thôn Cordu kiểu thôn chỉ có một giáo hội này, bởi vì nhân viên của quan hành chính cực ít, giáo đường lại gánh vác thêm một phần công việc chính phủ, ví dụ như ghi chép lại tình huống mai táng, kết hôn.
Không đợi Raymond hỏi thêm, Lumian lại bổ sung:
“Chung ta phân công nhau đi tìm xem mấy cụ già điều kiện phù hợp có ai, ngày mai đến hỏi.”
“Được.” Raymond lập tức đáp ứng.
…
Trong tòa nhà hai tầng có tầng hầm.
Aurora nghe xong thuật lại của Lumian, cẩn thận nhìn lá bài quyền trượng này một hồi lâu nói:
“Đúng là lá bài thật bình thường, ta không nhận thấy tồn tại quyền rủa hoặc khác thường nào.”
“Aurora, ờm, chị ngươi nói, người xứ khác kia rốt cuộc định làm gì, vì sao nàng lại biết ta nằm mơ như vậy?” Lumian hỏi.
Aurora lắc đầu:
“Nếu như nàng đã ngả bài, vậy tương đối không tồi.”
“Vài ngày này ta sẽ cẩn thận ‘quan sát’ nàng.”
“Ừm… ngươi cứ cầm lá bài này trước đi, có lẽ sẽ có chút biến hóa, yên tâm, ta nhìn xem.”
“Được.” Lumian nỗ lực để cho mình thả lỏng một chút.
…
Đến ban đêm.
Lumian nhét lá bài quyền trượng kia vào trong quần áo vắt trên ghế dựa, mình lên giường ngủ, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, hắn trong mơ màng giống như lại thấy được màn sương mù màu xám kia.
Đột nhiên, hắn giật nảy cả mình, “Tỉnh” lại từ trong mộng.
Hắn cảm thấy bản thân khôi phục tỉnh táo, tìm về được lý trí.
Nhưng cảnh trong mơ tràn ngập màn sương mù màu xám vẫn còn tồn tại đó.