Nàng luôn quan sát trạng thái của em trai, sẵn sàng cắt ngang chỉ bảo bất cứ lúc nào để trợ giúp.
Thấy Lumian dần dần khôi phục bình thường, nàng một hơi nói xong kiến thức cần giảng, sau đó dò hỏi:
“Nhưng thứ nhìn thấy không đến mức hù sợ ngươi, không phải ngươi còn có một danh hiệu là Lumian gan lớn sao? Gần đây còn được biết đến những chuyện ly kỳ như thời gian tuần hoàn, người biến thành cừu, đàn ông sinh con, Dạ phu nhân đi dạo, chuyện hoang đường, mang theo tinh thần ô nhiễm, sinh vật Linh giới bình thường đâu thể hù sợ đến ngươi được?”
Nghe chị gái nhắc lại từng sự kiện kia, mạch máu trên trán Lumian nhảy lên, không phải rất muốn nhớ lại, đặc biệt là bộ phận có liên quan đến phu nhân Puares.
Hắn thở hắt ra nói:
“Ta cảm thấy ở chỗ sâu trong Linh giới hay nói cách khác là nơi thật cao rất cao, có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào ta.”
“Chỉ nhìn chằm chằm thôi đã khiến cho ta vô cùng sợ hãi, không thể khắc chế, trực tiếp thoát khỏi trạng thái minh tưởng.”
Đôi mắt Aurora khẽ động, như có đăm chiêu nói:
“Ta hoài nghi có liên quan đến hai ký hiệu quỷ dị ở ngực ngươi nhắc đến, chúng nó có dính dáng đền tồn tại bí mật nào đó, khả năng là ngọn nguồn chỉ hướng khiến thôn Cordu rơi vào tuần hoàn, cũng khả năng đại biểu đặc thù khiến cho ngươi giữ được tỉnh táo và lực lượng ở cảnh trong mơ và trong tuần hoàn.”
“Là thợ săn, lần đầu tiên ngươi thử minh tưởng hoàn chỉnh đã thu được thành công, tỷ lệ lớn do ảnh hưởng của hai ký hiệu kia gây ra.”
Lumian vừa nghe vừa gật đầu, tán thành cách nói của chị gái.
Điều này khiến cho hắn hơi uể oải:
“Nếu như vậy, ta không có cách nào minh tưởng được, chỉ cần thành công sẽ bị nhìn chăm chú, sẽ không thể không thoát khỏi trạng thái kia, hơn nữa, ta cảm nhận thấy, luôn bị nhìn chăm chú vào không phải chuyện tốt.”
“Ngươi cho rằng hiện giờ không bị nhìn chăm chú sao?” Aurora bật cười nói: “Chẳng qua ngươi chưa đi vào trạng thái minh tưởng, không cảm ứng được mà thôi. Nếu như không có cách nào trốn tránh, chắc chắn sẽ thừa nhận tổn thương, còn không bằng thử xem, tăng chống chọi tương ứng lên, khiến thời gian minh tưởng có thể dần dần dài lên tương lai khi đối mặt với tình huống nào đó, biết đâu có thể mang đến cho ngươi chỗ tốt, đương nhiên, trước khi trở thành kẻ phóng hỏa danh sách 7, thợ săn gần như không cần minh tưởng sâu, ngươi vẫn chờ sau khi linh tính nhận được tăng lên thì lại thử xem.”
“Sao nghe hơi thê thảm.” Lumian đã điều tiết xong tâm thái, cười nhạo bản thân: “Không thể chống lại, đành phải hưởng thụ.”
Aurora a một tiếng:
“Dưới tình huống như hiện giờ, ta tình nguyện có đặc thù giống như ngươi, cho dù phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm và khó khăn chưa biết, nhưng ít ra lần tuần hoàn sau đó, ta có thể giữ lại được trí nhớ, không cần ngươi nhắc nhở, vậy sẽ bỏ sót rất nhiều chi tiết.”
Nàng lập tức liếc nhìn bên ngoài cửa sổ đã tối đen:
“Nên dạy ngươi mở linh thị như thế nào.”
“Ngươi tiếp tục ngồi, lại thử trong minh tưởng, không cần hoàn toàn tiến vào trạng thái suy nghĩ trôi nổi kia, tuy rằng sẽ có lợi cho mở ra linh thị, nhưng không phải đang có tồn tại bí ẩn nào đó nhìn chăm chú sao?”
“Ừm.” Lumian dựa lưng vào ghế dựa, thả lỏng thân thể, đầu tiên phác họa vầng mặt trời trong đầu, sau đó thay thế bằng quả cầu do chị gái vẽ lung tung kia.
Hắn chưa lặp lại phác họa ký hiệu kia, chờ thể xác và tinh thần đều trở nên yên tĩnh thì dừng lại.
Aurora quan sát trạng thái của hắn, dịu dàng nói:
“Tốt, ở dưới trạng thái trước mặt nâng hai tay lên, đặt tới trước ánh mắt của ngươi, ngươi có thể mở to mắt được rồi.”
Lumian vẫn duy trì yên tĩnh về thể xác và tinh thần, thong thả mở hai mắt ra, phát hiện không biết từ khi nào chị gái đã thổi tắt đèn dầu, khiến cho tầng một rơi vào trong bóng tối, chỉ dựa vào một chút ánh trăng màu đỏ ửng ở bên ngoài cửa sổ chiếu ra hình dáng các đồ vật.
Thích ứng một chút, hắn miễn cưỡng nhìn thấy hai tay của mình.
“Ngón trỏ cách không đối nhau, tới gần như không nên chạm vào…” Aurora chỉ đạo: “Sau đó, đặt tiêu cự ở sau ngón tay, có thể ở phía sau điểm đối nhau kia, chờ hoàn thành một bước này, cũng chậm rãi di chuyển ngón tay, khiến cho chúng nó duy trì đối nhau nhưng không chạm vào, ừm, cũng không thể rời khỏi tầm mắt của ngươi.”
Lumian hoàn toàn nghe theo, khiến tầm mắt rơi lên trên hư không ở phía sau ngón tay, cũng di chuyển ngón tay.
Di chuyển không biết bao nhiêu lần, hắn vẫn luôn không phát hiện ra có gì biến hóa.
Không bao lâu, hắn không chống đỡ nổi trạng thái minh tưởng, lui ra.
“Có thấy gì không?” Aurora hỏi.
Lumian lắc đầu.
“Thợ săn là tương đối khó, đừng có áp lực tâm lý, lần sau không được có thể lần sau nữa, hôm nay không được có thể ngày mai.” Aurora trấn an: “Yên tâm, người có linh tính cao thường phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp một đoạn thời gian mới có thể mở linh thị ra, càng huống hồ là người phi phàm, đương nhiên, hiệu quả như thế nào lại là một chuyện khác.”