Aurora và Lumian rất kiên nhẫn chờ đợi, mượn dùng các góc độ của bạch chỉ để tiến hành quan sát.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đột nhiên, Michelle đang ngủ say hơi hé miệng, một bóng dáng trong suốt mơ hồ bò ra từ trong đó.
Đó là thứ giống như một con thằn lằn.
Thứ gì kia bò ra từ trong mồm của phó linh mục giáo xứ Michelle Garrigou hơi dài nhỏ, bao trùm lớp vảy tông màu xanh lá cây, giống như một con thằn lằn trong suốt hóa mơ hồ.
Vừa rời khỏi thân thể Michelle, con mắt dọc màu xanh thẫm của nó chuyển động trái phải, quan sát bốn phía, tương đối cảnh giác.
Trong quá trình này, nó thậm chí còn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không phát hiện ra bạch chỉ, ngược lại khiến cho Lumian và Aurora cảm nhận được lạnh như băng và hờ hững trong mắt nó.
“Đây là cái gì?” Lumian mở miệng hỏi.
Aurora lắc đầu:
“Không biết rõ, giống như một loại linh đặc thù.”
Lumian lập tức phán đoán:
“Thoạt nhìn không phải thứ gì tốt!”
Cho dù cách bạch chỉ và mặt kính, nhưng sinh vật dạng thằn lằn kia vẫn khiến cho toàn thân hắn không được tự nhiên, tóc gáy lặng yên dựng đứng.
Aurora nghiêng đầu liếc nhìn hắn, nhắc nhở:
“Thằn lằn này giống như kèm theo ô nhiễm tinh thần nhất định, khiến ngươi chỉ liếc nhìn từ xa thôi đã khiến thể xác và tinh thần khó chịu, nhìn xem càng lâu khả năng còn có thể xuất hiện vấn đề trên tinh thần, ngươi phải chú ý, trạng thái không thoải mái nghiêm trọng lập tức nhắm mắt lại, thử minh tưởng, hòa hoãn một lúc rồi lại nhìn.”
“Tạm thời còn tốt.” Lumian ừm một tiếng: “Còn ngươi, ngươi không thấy khó chịu sao?”
Aurora khẽ cười:
“Là kẻ nhìn trộm, thứ càng có tính ô nhiễm hơn nó ta đều đã từng gặp, đề kháng tương ứng cao hơn ngươi nhiều.”
“Lại nói, không phải ta thỉnh thoảng nổi điên sao, càng điên một chút càng thường xuyên một chút giống như không có gì.”
“Ta cảm thấy cần phải kiểm tra trạng thái tinh thần của ngươi sau khi nói ra câu này.” Lumian nửa quan tâm nửa đùa giỡn nói.
Aurora ha ha cười:
“Cái này gọi là tự giễu.”
“Thời điểm nào đó, không phải ta muốn không nhìn là có thể không nhìn, đặc thù ánh mắt của kẻ nhìn trộm không có cách nào hoàn toàn phong ấn, chỉ có thể miễn cưỡng kêu nó không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.”
Khi hai chị em đang nói chuyện, sinh vật mơ hồ dạng thằn lằn kia men theo vách tường và sàn đi thẳng xuống tầng dưới cùng của căn nhà, tốc độ cực nhanh.
Trên bức tường đối diện cửa chính ở tầng một treo xương sọ vài động vật, chia ra đến từ sói, hươu nai và lợn rừng – phó linh mục giáo xứ Michelle Garrigou không phải người bản địa Cordu, hắn vốn hẳn trực tiếp ở trong nhà thờ, nhưng bị Guillaume Bene kiếm cớ cự tuyệt, chỉ có thể thuê ở trong nhà thợ săn Sabate.
Con thằn lằn kia chui vào trong xưng sọ sói, ra vào trong cái lỗ.
Không bao lâu, nó đổi sang trong xương sọ lợn rừng, tiếp tục làm chuyện giống như vậy.
Chờ ra khỏi xương sọ tái nhợt của hươu nai, con thằn lằn kia lấy tốc độ gấp mấy lần ngựa phi nước đại ra ngoài phòng, bạch chỉ lén lút trôi nổi trên không trung trong bóng đêm, theo dõi nó.
Thằn lằn đi thẳng ra ngoài thôn, cuối cùng đã tới quảng trường.
Nó vòng qua nhà thờ, đi đến nghĩa trang, chui thẳng vào trong một phần mộ nào đó.
Mười giây sau, nó chui ra, lại chui vào trong một ngôi mộ khác có bia mộ.
Cứ như vậy, sinh vật cổ quái dạng thằn lằn kia chui ra vào trong các phần mộ khác nhau, Lumian thậm chí có thể tưởng tượng được cảnh tượng nó chui ra vào trong đầu lâu của những người khác nhau.
Hình ảnh như vậy khiến trên da Lumian nổi lên một tầng da gà thật nhỏ, hắn không nhịn được hỏi:
“Nó đang làm cái gì vậy?”
Không thể lý giải!
Aurora thong thả lắc đầu:
“Đây là điểm mù tri thức của ta.”
Dạo xong nghĩa trang, sinh vật trong suốt dạng thằn lằn quay trở về đường cũ, vào trong phòng của phó linh mục giáo xứ Michelle Garrigou.
Xoẹt xoẹt hai cái, nó lại chui vào trong miệng Michelle, biến mất không thấy gì nữa.
Qua hai ba mươi giây, Michelle Garrigou mở to mắt, ngồi dậy, dùng cái cốc ở trên đầu giường ừng ực uống nước, có vẻ cực kỳ khát nước.
Đặt cốc xuống, lau miệng, hắn lại ngã xuống tiếp tục ngủ.
Aurora nghiêng đầu nhìn Lumian:
“Thế nào, hắn thật sự có một chút vấn đề đúng không?”
“Như này không phải là một chút vấn đề!” Lumian không che giấu cảm xúc của bản thân ở trước mặt chị gái: “Pierre Berry chăn nuôi nhân loại, linh mục giáo xứ điểm mấu chốt của thời gian tuần hoàn, phu nhân Puares khiến cho đàn ông sinh con, Naroka đi đến thế giới bên kia, con cú mèo không biết sống bao nhiêu năm, cộng thêm phó linh mục giáo xứ có con thằn lằn ở trong cơ thể, có phải nhân tài ưu tú của thôn Cordu hơi nhiều không?”
Trong tuần hoàn trước đó, hắn còn oán trách ba nhà điều tra chính phủ Ryan, Leah, Valentine không phát huy được tác dụng gì, bây giờ nghĩ lại, chuyện này sao trách bọn họ được? Khác thường của thôn Cordu thật sự không bình thường!