Hắn nhìn thấy người chăn cừu Pierre Berry, nhìn thấy tên côn đồ Ponce Bene và mấy tên tay chân đi theo hắn, nhìn thấy Madena Bene và Sybille Berry tình nhân của linh mục giáo xứ, nhìn thấy một người đàn ông khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn lại cho rằng theo lý nên ở đây – Arnault Andre, con út của Naroka, người nông dân hơn bốn mươi tuổi.
“Hi, Pierre…” Lumian tươi cười đầy mặt bắt đầu chào hỏi, lại tạm dừng giữa chừng.
Nửa câu sau của hắn vốn là không phải ngươi muốn mời ta uống rượu à, vì sao lại đến đây, kết quả đột nhiên bừng tỉnh, nhớ tới trong vòng tuần hoàn lần này vốn chưa hề xuất hiện giao hẹn này.
Đó là chuyện trong vòng tuần hoàn trước nữa và vòng tuần hoàn trước mới có, vòng tuần hoàn này, Lumian vẫn là lần đầu tiên chạm trán người chăn cừu Pierre Berry.
Là đại vương đùa dai của Cordu, Lumian phản ứng tại chỗ thật nhanh, lập tức điều chỉnh thân hình, dang hai tay về phía thánh đàn:
“Ca ngợi vầng mặt trời!”
Mượn dùng lễ nghi này, suy nghĩ của hắn thay đổi thật nhanh, đã nhanh chóng có lý do mới.
Ca ngợi vầng mặt trời xong, sau khi nhận được đáp lại của linh mục giáo xứ, Lumian nghiêng người, ngồi ở bên cạnh hàng thứ nhất đối diện, nghi ngờ nói với Pierre Berry đang nhìn mình:
“Ta nghe có người nói ngươi quay về thôn, nên nhanh chóng chạy đến nhà tìm ngươi, kết quả ngươi lại đến nhà thờ.”
Hắn không nói là nghe ai nói, dù sao từ nhà Pierre Berry đến nhà thờ khó tránh khỏi sẽ có người nhìn thấy.
Thật sự không có ai chứng kiến thì Lumian còn có đối tượng dự phòng:
Ba của Ava, thợ đóng giầy Guillaume Lizier.
“Ngươi tìm ta làm gì?” Pierre Berry mặc áo dài màu nâu đậm đứng lên, trong đôi mắt màu lam mang theo ý cười ôn hòa và cảm xúc mờ mịt.
Lumian đã chuẩn bị xong cái cớ, cười nói:
“Muốn nghe ngươi nói chút chuyện gặp được trên đường thay đổi bãi chăn nuôi, quốc gia khác nhau, nông thôn khác nhau, các nơi khác nhau, chắc chắn vô cùng thú vị.”
Trước kia hắn cũng thích tìm người chăn cừu thay đổi bãi chăn nuôi về để nói chuyện phiếm, phong phú thêm nguồn hiểu biết.
Không đợi Pierre Berry đáp lại, ánh mắt của hắn đã dời khỏi mái tóc đen bóng dầu lộn xộn của đối phương lên trên đôi giày da mới tinh:
“Phát tài?”
“Chủ thuê lần này tương đối hào phóng, chia cho ta không ít thứ.” Pierre Berry mỉm cười: “Để sau ta mời ngươi uống rượu.”
“Được.” Lumian chờ chính là câu này.
Hắn thậm chí còn hỏi tới:
“Khi nào đi?”
Như vậy đã để lộ hết phong thái của khách quen quán rượu lâu năm, vì uống ké một chén rượu, thể diện đều không cần.
Pierre Berry liếc nhìn linh mục giáo xứ Guillaume Bene, nhận được ám chỉ tương ứng.
“Ăn xong bữa tối được không?” Hắn đề nghị.
“Được.” Lumian đáp lại vô cùng sảng khoái.
Sau đó, hắn ngồi xuống ghế tựa hàng thứ hai gần mình nhất dưới cái nhìn soi mói của đám người chăn cừu, linh mục giáo xứ, Ponce Bene.
“…” Pierre Berry sửng sốt một giây: “Ngươi không về?”
Lumian nở nụ cười:
“Lâu lắm rồi không cầu nguyện, thừa dịp cơ hội lần này cầu nguyện một chút, để tránh Thần linh cho rằng ta không đủ thành kính.”
“Các ngươi tiếp tục, các ngươi tiếp tục đi, không cần để ý đến ta.”
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, hơi cúi thấp đầu, hai tay đan nhau tới trước ngực.
Đám người Pierre Berry, Guillaume Bene, Ponce Bene ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không thể tiếp tục.
Kiên nhẫn đợi đã lâu, thấy Lumian vẫn luôn không kết thúc cầu nguyện, linh mục giáo xứ liếc nhìn Pierre Berry, ý bảo hắn hỏi một chút.
Pierre Berry đi đến bên cạnh Lumian, vỗ bả vai của hắn:
“Ngươi định cầu nguyện đến khi nào?”
Lumian mở to mắt, nghiêm mặt nói:
“Ta định cầu nguyện đến bữa tối, dù sao không có chuyện khác, để sau còn có thể làm xưng tội.”
Linh mục giáo xứ Guillaume Bene nghe xong thái dương hơi co giật.
Hắn liếc nhìn đám người Madena, Sybille, Ponce, Arnault đợi chờ mình, thong thả thở hắt ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho người chăn cừu Pierre Berry, nhếch môi chỉ ra cửa.
Pierre Berry đón nhận được ý tứ linh mục giáo xứ muốn truyền lại, vội nói với Lumian:
“Ta cầu nguyện xong rồi, nếu không hiện giờ đi rượu lâu năm quán nhé?”
“Được!” Lumian xoạt đứng lên, trên mặt vẫn cười, còn có một chút đứng đắn và thành kính.
Trước đó hắn đã phát hiện vì mình đến đây nên khiến mưu đồ bí mật của đám người linh mục giáo xứ không thể tiếp tục được, nên mang theo tâm tính đùa dai, cố tình vô lại một trận, mãi cho đến Pierre Berry bị ép rời đi trước.
Hắn tin tưởng linh mục giáo xứ nhận ra mình đang diễn, nhưng gặp chuyện tương tự không phá hỏng một chút, còn là đại vương đùa dai của thôn Cordu sao?
Hình mẫu phải duy trì, như vậy mới sẽ không bị hoài nghi!
Lumian tiếc nuối là có lẽ chị gái đã đi nhà Berry, tìm ba con cừu kia trao đổi, bằng không hiện giờ phái bạch chỉ đến nhà thờ nghe lén mưu đồ bí mật của đám người linh mục giáo xứ, chắc chắn có thể nắm giữ được không ít tin tức có ích.
Có lẽ trong vòng tuần hoàn lần sau sẽ làm như thế… Nhưng có phải Pierre Berry nhận ra bị theo dõi không? Hắn thật sự không đơn giản, ít nhất còn mạnh hơn linh mục giáo xứ hiện giờ vẫn là người bình thường nhiều… Trong dòng suy nghĩ, Lumian đi theo người chăn cừu Pierre rời khỏi nhà thờ, đi đến quán rượu lâu năm.
…