Là đại vương đùa dai của thôn Cordu, Lumian lập tức nghĩ ra có thể đặt biệt hiệu như thế nào cho đối phương:
Người mì sợi!
Căn cứ vào phát hiện mới vừa rồi, hắn đã có dự án tương ứng với chiến đấu tiếp theo:
“Không thể cho rằng vọt đến đằng sau đối phương là có thể tránh thoát công kích, người mì sợi hoàn toàn có thể làm được trước sau như một…”
“Cẩn thận rắn siết…”
“Không xác định có điểm yếu hay không, nhưng đã mọc đầu, vậy chém đứt đầu trước…”
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, điệu múa của con quái vật kia càng ngày càng kịch liệt, thường xuyên dang một cánh tay ra, nhảy lên, giống như muốn ôm lấy bầu trời.
Lumian đều có phần bị lây nhiễm, chỉ mong xoay người, nhảy một vòng theo.
Hắn không nhịn được trong đầu hiện lên một đoạn giai đoạn chị gái thường xuyên mở:
Một hai ba bốn, một hai ba bốn…
Đột nhiên, Lumian cảm thấy bên ngực trái hơi nóng lên, bên tai mơ hồ vang vọng lời nói hư ảo đến gần như không tồn tại.
Điều này khiến cho da đầu hắn hơi run lên, thân thể nhẹ nhẹ nhàng run rẩy, giống như một giây sau sẽ nghe thấy âm thanh thần bí khiến cho hắn ở bên bờ mất khống chế.
A… Lumian vội vàng dùng tay trái đang để không kéo áo jacket làm bằng da ra, cởi bỏ nút áo sơ mi bằng cotton màu xám trắng, cúi đầu nhìn xuống trước ngực.
Hắn thấy ký hiệu bụi gai màu đen khóa trái tim của mình lại hiện ra, ký hiệu màu xanh đen giống như ánh mắt và côn trùng tạo thành thong thả hiện lên, đè ở trên mặt.
Đầu tiên Lumian ngẩn ra, sau đó một ý niệm đã nổi lên:
“Ta không hề minh tưởng, càng không duy trì trạng thái kia mấy giây…”
“Là do điệu múa của người mì sợi kích hoạt sao?”
“Điệu múa của hắn có dính dáng đến lĩnh vực thần bí, ẩn chứa sức mạnh siêu phàm?”
“Còn may, khi bụi gai lấy phương thức như vậy bị kích hoạt ra, âm thanh khủng bố kia gần như không nghe thấy, không đến mức khiến cho ta ở bên bờ tử vong, đi về phía mất khống chế triệt để, chính là đầu sẽ co rút đau đớn từng cơn, thân thể run rẩy rất nhỏ cũng không dừng được, ờm, tinh thần cũng hơi hỗn loạn…”
Sau khi Lumian trở thành thợ săn còn chưa từng thử nghiệm minh tưởng ở cảnh trong mơ, bày ra đặc thù của bản thân, bởi vì hắn cảm thấy độ nguy hiểm lớn hơn trước.
Trước đó chính là gần chết, trở lại bình thường là được, hiện giờ, dưới trạng thái gần chết, hắn có khả năng cao bị mất khống chế, cái này không thể cứu vãn!
Hơn nữa hắn hoài nghi nghe nhiều âm thanh thần bí lại khủng bố kia, cho dù tương đối may mắn, không bị chết, không bị mất khống chế thành quái vật, nhưng sẽ lưu lại bệnh tinh thần khó có thể chữa khỏi.
Không phải không có biện pháp khác, hắn sẽ không mạo hiểm.
Hai ba giây sau, Lumia không kinh ngạc thảng thốt vì bụi gai đã bị điệu múa của người mì sợi kích hoạt nữa, trong lòng sinh ra vui sướng khó có thể nói rõ.
Hiện giờ trạng thái không tốt như vậy, hắn hoàn toàn có thể thừa nhận!
“Do đó, có một khả năng là ta học được điệu múa của người mì sợi này, khi săn bắn quái vật lợi hại hơn, nhảy lên một đoạn trước, kích hoạt, a, không hoàn toàn kích hoạt ra đặc thù của mình ở cảnh trong mơ, sau đó nhằm vào mục tiêu bị dọa sợ, vài cái giải quyết nó không?”
“Cho dù dựa vào điệu múa, đặc thù không thể hoàn toàn kích hoạt, có lẽ cũng sẽ có một chút tác dụng, ta không hy vọng xa vời mục tiêu giống như quái vật có súng săn trực tiếp bỏ qua chống cự, nhưng có thể suy yếu chúng nó rất lớn là đã đủ…” Ý niệm dâng lên trong lòng Lumian, càng nhìn người mì sợi đang múa càng thấy thuận mắt.
Cái gì mà ánh mắt mọc ở chỗ mũi, cái gì mà miệng ở trên trán cao cao, cái gì mà một cánh tay làm chân, đâu đẹp mắt bằng điệu múa thần kỳ chứ?
Trong giây lát, Lumian nổi lên lòng yêu tài mãnh liệt, cũng tìm được lý do:
“Aurora đã nói, không thể lấy tiêu chuẩn thống nhất để chọn lựa nhân tài, do đó, vì sao dứt khoát phải là người chứ không thể là quái vật chứ?”
Hắn quyết định trước khi học được điệu múa kia sẽ không săn bắn người mì sợi, mỗi đêm đều đến quan sát vài lần, tranh thủ mau chóng nắm giữ.
Đương nhiên, hiện giờ hắn định lấy đối phương làm thí nghiệm:
Hắn muốn thử xem đặc thù chưa hoàn toàn kích hoạt sẽ sinh ra ảnh hưởng như thế nào đối với quái vật!
Lumian nhanh chóng có quyết định, không cài nút áo lại, để trần ngực trái, vòng qua vật che chắn, từ trên kiến trúc sụp xuống kia nhảy về phía bãi đất hoang.
Điệu múa của người mì sợi lập tức dừng lại.
Nó bắt đầu run rẩy.
Nó quay về phía Lumian, phủ phục xuống, quỳ rạp trên mặt đất.
Lumian dừng lại, không định đến gần, vẫn duy trì một khoảng cách đủ an toàn.
Người mì sợi kia không hề động đậy.
Lumian gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra, lẩm bẩm trong lòng:
“Cho dù đối mặt với đặc thù chưa hoàn toàn kích hoạt ra, quái vật có trình độ khá thấp này cũng sẽ trực tiếp bỏ qua chống cự, tỏ vẻ thần phục…”