“Tài liệu tương ứng có hổ phách xám, tulip, đinh hương và xạ hương, ngươi chọn hai loại chế tạo ra ngọn nến, hai loại còn thừa lại làm thảo dược, tinh dầu, sương tinh khiết sử dụng trong nghi thức.”
Lumian hồi tưởng lại phương pháp nghi thức nhị nguyên mình đã học, nhíu mày hỏi:
“Vị trí đại biểu Thần linh nên bày biện vật phẩm có liên quan chặt chẽ đến Thần linh, nhưng ký hiệu bụi gai của ta ở ngực, cũng không thể lột da xuống được đúng không? Hơn nữa ta cảm thấy lột xuống chắc chắn cũng vô dụng.”
Luồng lực lượng kia phong ấn trong trái tim và linh thể hắn.
Cô gái kia nhẹ nhàng gật đầu:
“Không phải ta nói cho ngươi cần chế tạo ngọn nến sao?”
“Khi chế tạo ngọn nến, ngươi lấy 5 ml máu từ ngực của ngươi, nhiều hơn ít hơn đều được, sau đó hòa tan nó vào trong tài liệu, trở thành một bộ phận của ngọn nến.”
“Trên nghi thức, ngọn nến kia đặt ở vị trí Thần linh, chỉ đặt một ngọn.”
“Bởi vì có máu của ngươi, ngọn nến được ngôn ngữ Hermès cổ đánh thức, sau khi trở thành tượng trưng, sẽ trực tiếp chỉ vào ngươi, sau đó lại phối hợp với miêu tả tiếp theo, ở trên trình độ nhất định kích hoạt sức mạnh bị phong ấn trên người ngươi.”
Cảm giác giống như biến dị đặc thù của phương pháp nghi thức nhị nguyên, Aurora không đề cập đến có thể làm như vậy, có lẽ người biết rõ không nhiều… Lumian ngẫm nghĩ trong chốc lát nói:
“Nước hoa có thành phần hổ phách xám có thể dùng không?”
Hắn nhớ chị gái có, hơn nữa nàng thích dùng cái tên long diên hương để gọi hổ phách xám.
“Có thể, coi là tinh dầu để sử dụng.” Cô gái kia gật đầu.
Như vậy, hổ phách xám đã tìm được, đinh hương trong nhà cũng có… Lumian suy xét xem nên đi đâu thu hoạch tulip và xạ hương.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thầm nghĩ ba nơi có thể có:
Một là chỗ chị gái Aurora, nàng là phù thủy, có lẽ có chuẩn bị tài liệu tương ứng, hai là biệt thự quan hành chính, ba là nhà linh mục giáo xứ.
Lumian quyết định nói chuyện muốn tiến hành nghi thức như vậy cho chị gái trước, tách các từ ngữ miêu tả này thành từ đơn xin nàng dạy cho ngôn ngữ Hermès cổ, ngôn ngữ Hermès tương ứng, cũng hỏi nàng xem có những tài liệu này không.
Nếu như không có, lại cân nhắc đến những nơi khác.
Thấy cô gái kia đã tỏ dáng vẻ chuẩn bị rời đi, Lumian hỏi vội một câu:
“Con thằn lằn chui ra từ trong miệng phó linh mục giáo xứ rốt cuộc là cái gì vậy?”
Cô gái kia vừa đứng lên vừa cười nói:
“Không thể giải thích rõ ràng cho ngươi được.”
Còn không bằng ngươi nói thẳng không muốn nói cho ta biết… Vẻ mặt thật khó khăn mới khống chế được của Lumian lại biến hóa.
Chờ cô gái kia rời đi, hắn lấy giấy bút ra, dựa theo trình tự không đúng nhớ kỹ nghi thức liên quan, sau đó đánh số theo trình tự chính xác.
…
Rời khỏi quán rượu lâu năm, Lumian tìm kiếm ba người xứ khác ở trong thôn.
Đi chưa được bao lâu, hắn nghe thấy âm thanh leng keng.
Lumian lập tức nở nụ cười, bước nhanh sang bên đó, quả nhiên nhìn thấy Leah với lục lạc treo trên mạng che mặt trên đầu, trên boot, thấy được Ryan đội mũ dạ tròn màu tối, thấy được Valentine với trên đầu điểm hồng.
Hắn vốn định dang hai tay ra kêu to một tiếng các cải bắp của ta, ta nhớ các ngươi muốn chết, nhưng nhanh chóng nhớ lại trong vòng tuần hoàn lần này còn chưa từng có tiếp xúc với ba người xứ khác kia.
Lumian vội xoa nhẹ mặt, để cho mình trở nên nghiêm túc.
Sau đó, hắn đi về phía đám người Ryan, khi sắp lướt qua nhau mới hạ thấp giọng nói:
“Ta biết người các ngươi cần tìm là ai.”
Ryan, Leah, Valentine đồng thời ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn thằng cha này.
Lumian không hề lưu lại, lướt qua bọn họ, đi tới trước.
Ba người xứ khác liếc nhìn nhau, thu liễm vẻ khác thường trên mặt, giống như không có việc gì đi theo đằng sau.
Khi đến bên cạnh rừng cây cách nhà không xa, Lumian dừng lại, xoay người nhìn đám người Leah đang đi theo sau lưng.
Nơi này tương đối hẻo lánh, xung quanh không có thôn dân lui tới, rừng cây lại thưa thớt, vừa liếc mắt đã thấy được bên cạnh có ai đang ẩn nấp không.
Theo âm thanh leng keng tới gần, Leah ngậm cười hỏi:
“Sao ngươi biết bọn ta đang tìm người?”
Lumian không nói gì, lấy đạo cụ mấu chốt cố ý mang theo trên người ra:
Quyển sách nhỏ màu xanh lam ở trong nhà hắn!
Hắn nâng cao nó lên, để lộ ra những trang sách đã bị cắt một phần chữ về phía đám người Ryan.
Không cần nhiều lời, Ryan nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Hóa ra bức thư xin giúp đỡ kia là do ngươi viết.”
Bọn họ chưa từng đề cập đến chuyện có bức thư xin giúp đỡ khi ở trong thôn Cordu, chứ đừng nói đến việc miêu tả kỹ càng rằng bức thư được ghép lại thành từ những con chữ được cắt ra trong quyển sách nhỏ màu xanh lam.
Trừ phi đối phương là người nắm rõ tình hình có vị trí then chốt ở Bigor, bằng không nhất định là người viết thư.