“Hai ngày trước.” Ava nhớ lại: “Nói là buổi chiều ngày 29 ra ngoài sau đó không trở về, người trong nhà hắn vốn tưởng rằng hắn uống rượu say ở quán rượu lâu năm hoặc đi tìm người canh đồng để nói chuyện phiếm, đêm qua mới bắt đầu đi tìm, hôm nay sẽ đến hỏi ngươi…”
Nàng dừng lại một chút, hạ thấp giọng nói:
“Bọn họ hoài nghi Raymond không muốn đi học chăn cừu, nên trộm trốn đi.”
Tưởng do ta xúi giục, nên đến chất vấn ta? Lumian đại khái hiểu được có chuyện gì.
Thời điểm buổi chiều ngày 29 này khiến cho hắn lập tức liên tưởng đến bắt đầu của vòng tuần hoàn.
Hai lần tuần hoàn gần đây đều bắt đầu từ buổi chiều ngày 29!
Nói cách khác, Raymond mất tích ngay từ đầu vòng tuần hoàn? Như vậy ý nghĩa có lẽ không ai cố tình thay đổi tiến trình lịch sử, bởi vì không kịp… Vậy vì sao sẽ có kỳ quái và khác biệt như vậy? Lumian rơi vào trong trầm tư.
Ava liếc nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi có biết Raymond đi đâu không?”
“Vài ngày này ta đều chưa nhìn thấy hắn.” Lumian nói lời nói thật.
Hắn bắt đầu hoài nghi sự mất tích của Raymond có liên quan đến việc bị ném vào sông trong vòng tuần hoàn trước nữa.
Nhưng Raymond không có khả năng vì vậy rời khỏi thôn Cordu, như vậy sẽ gây nên tuần hoàn.
Tạm biệt Ava, Lumian cố gắng giữ vững trạng thái trấn định, đi thẳng về trong nhà.
Hắn không quan tâm đến việc kể lại những chuyện khác, nói chuyện Raymond mất tích cho Aurora trước.
Vẻ mặt của Aurora trầm ngâm, hơi nhíu mày, thấp giọng nói:
“Ngươi không nhắc đến, ta đều có phần quên mất người này…”
Nàng mặc váy dài đơn giản màu đỏ hoa hồng, thong thả đi qua đi lại vài bước, Lumian cũng bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân có thể.
Qua hồi lâu, Aurora nhìn em trai, nghiêm túc nói:
“Ta nhớ bản chất của nghi thức bên bờ sông trong Mùa Chay là dâng tế phẩm về phía con sông đại biểu cho khái niệm nguồn nước, có phải có một khả năng là Raymond bị ném xuống nước cũng bị coi thành tế phẩm, bị một tồn tại nào đó mang đi không?”
“Sau đó, bởi vì không có vật chất tương ứng với hắn, do đó tuần hoàn lấy mất tích để biểu hiện.”
Lumian lắc đầu:
“Như vậy sẽ gây ra tuần hoàn.”
Nhân loại rời khỏi thôn Cordu và khu vực xung quanh có lẽ đều sẽ gây ra.
Aurora trầm giọng hỏi lại:
“Nếu như lấy hình thức thi thể thì sao?”
Lấy hình thức thi thể?
Lumian nghe xong trong lòng chậm rãi nặng nề.
Nếu như thi thể của Raymond vì hiến tế nên thoát khỏi vòng tuần hoàn, vậy hắn không thể mượn dùng vòng tuần hoàn để phục sinh, một khi khác thường của thôn Cordu được giải trừ, hắn chẳng khác nào bỏ mạng chân chính chứ không phải mất tích.
Tuy rằng Lumian không quá tình nguyện thừa nhận Raymond tên ngốc như vậy là bạn của mình, nhưng mọi người đã quen biết sắp được năm năm, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đùa dai, cùng nhau trải qua không ít chuyện, dù thế nào cũng không thể coi thành một người xa lạ không quen biết để đối đãi.
Hồi tưởng lại, hắn phát hiện trừ bỏ Aurora, Raymond đại khái là người mình tiếp xúc nhiều nhất.
Không phải Aurora thường xuyên nói người càng ngốc càng có may mắn sao, vì sao lại như vậy? Lumian không nhịn được cãi lại:
“Cho dù biến thành thi thể, cũng có tồn tại linh hồn, cũng sẽ gây ra tuần hoàn.”
Aurora khẽ thở ra:
“Có lẽ tồn tại bị hiến tế kia không cảm thấy có hứng thú với linh hồn, chỉ muốn máu thịt thì sao?”
“Có lẽ hắn không định gây ra tuần hoàn, chỉ đòi lấy máu thịt, không muốn linh hồn của Raymond, lưu hắn lại Cordu hoặc trực tiếp phá hủy rồi thì sao?”
Như vậy, thi thể của Raymond chẳng khác nào vật chất thuần túy không có linh tính, có thể rời khỏi tuần hoàn mà không gây ra lặp lại từ đầu.
Nghe xong câu hỏi vặn lại của chị gái, trong đầu Lumian lập tức tái hiện lại chuyện có thể xảy ra khi đó:
Sau khi mọi người rời khỏi bên bờ sông, khi Raymond bơi tới nơi càng xa hơn chút, đột nhiên bị sức mạnh vô hình túm chặt hai chân, bịt miệng, kéo ra chỗ sâu trong sông, chết đuối trong đó.
Sau đó, linh hồn của hắn lưu lạc nơi đáy sông hoặc bị phá hủy, thi thể thì bay về chỗ không hiểu, trở thành tế phẩm…
Nghĩ đến đây, Lumian đột nhiên có linh cảm:
“Không quan tâm linh hồn của Raymond được lưu lại hay bị phá hủy, một khi tuần hoàn lặp lại, có lẽ hắn cũng sẽ xuất hiện mới đúng, lấy hình thức quỷ hồn.”
“Về logic như vậy không sai.” Aurora gật đầu giống như đang tự hỏi: “Chờ sau khi trời tối, ta cử hành một nghi thức Thông Linh, nhìn xem có thể tìm được linh hồn của Raymond không, ừm, tốt nhất có vật phẩm hắn thường sử dụng để làm môi giới.”
Lumian không chút do dự đáp lại:
“Để buổi chiều thăm dò pháo đài xong, ta sẽ đi nhà Raymond, dù sao ba mẹ hắn muốn tìm ta để hỏi tung tích của hắn.”
Đến lúc đó, lấy tài nghệ của thợ săn và độ tỉnh táo của Lumian, không khó lấy một món đồ nào đó đã từng được Raymond sử dụng.