Quý cô kia cắn một miếng bánh quy bơ, đôi mắt hơi đổi, cười nói:
“Ta không dám nói đến con quái vật ba gương mặt kia, nhưng con lưng đeo súng săn, ngươi hoàn toàn có thể một mình giải quyết, chỉ cần dùng tốt đặc thù của bản thân.”
“Đặc thù của bản thân…Ta có chỗ nào đặc thù?” Lumian kinh ngạc lại mờ mịt.
Bản thân ta đều không biết!
Quý cô kia mỉm cười nhìn hắn nói:
“Đó là cảnh trong mơ của ngươi, là chủ nhân của cảnh trong mơ, ngươi tự nhiên có đãi ngộ đặc thù, chính là ngươi còn chưa phát hiện ra.”
“Cụ thể là cái gì?” Lumian nghe thấy vừa phấn chấn lại hơi lo lắng.
Quý cô kia uống một ngụm đồ uống đặc chế dầu thánh Venus kia, giọng điệu không nhanh không chậm đáp lại:
“Việc này cần phải hỏi chính bản thân ngươi.”
Nói xong, nàng hơi cúi thấp đầu xuống, tập trung hưởng thụ bữa sáng, tỏ vẻ không nói chuyện nữa.
Thật đúng là, sao luôn nói một nửa giấu một nửa chứ… chờ lần sau lại trả lời? Như vậy chẳng phải đang lãng phí thời gian của mọi người hay sao? Khoảnh khắc này, Lumian lại có cảm giác về việc chọc người ta phẫn nộ mình còn kém xa đối phương.
Hắn khống chế nhịp thở của mình, cười đứng dậy, từ biệt rời đi.
Trong cả ngày tiếp theo, Lumian đều thật an phận ở trong nhà, không hề đi ra ngoài.
Ngược lại không phải vì hắn sợ hãi con cú mèo kia đến mức ban ngày không dám ra khỏi nhà, cũng không phải vì không có chuyện gì khác để làm, mà hắn đang biểu diễn cho người khác nhìn xem.
Hắn rất hiếu kỳ với bức thư xin giúp đỡ ở trong tay đám người Leah, muốn biết rõ ràng cụ thể nội dung viết trong đó là gì, là do ai viết, điểm mấu chốt tốt nhất để điều tra là tìm cơ hội lật xem mỗi một quyển sách nhỏ màu xanh lam ở trong thôn, tìm ra quyển bị cắt vài chữ kia. Với thân phận thôn dân trong thôn, Lumian làm việc này chắc chắn thích hợp hơn Ryan, Leah và Valentine, nhưng hắn lo lắng mình mới vừa nói chuyện xong với ba người xứ khác đã bắt đầu tiến hành điều tra sẽ thu hút sự chú ý của những người khác, gặp phải đả kích không cần thiết.
Chuyện này thật sự có khả năng liên quan đến sống và chết, tồn tại và diệt vong, cho dù có che chở của Aurora, Lumian cũng không dám bảo đảm rằng đối phương sẽ không áp dụng hành động mạo hiểm nào đó nhằm vào mình.
Trong hai năm gần đây, trên đùa dai, hắn càng ngày càng có thể nắm chắc chừng mực tương ứng.
Đây là do kinh nghiệm phong phú mang đến.
Hắn tính toán qua vài ngày nữa, sau khi Mùa Chay bắt đầu, lại lấy tìm kiếm truyền thuyết có liên quan đến lễ mừng làm cớ để đến thăm từng nhà.
Đến khi trời tối, dùng bữa tối xong, Aurora trở lại phòng ngủ, viết một phần bản thảo trì hoãn thật lâu.
Lumian thì tiến vào trong thư phòng, định tìm một chút quyển sách có liên quan đến giấc mộng đọc xem, hy vọng có thể thu được ở trong giấc mộng của mình rốt cuộc có linh cảm đặc thù gì.
Bởi vì ở trong nhà chỉ có một chiếc đèn bàn dùng pin, hiện giờ đã bị Aurora trưng dụng, do đó hắn chỉ có thể thắp đèn dầu mùi vị tương đối nặng chiếu sáng cũng không tốt lắm.
Xách theo đèn dầu tản ra tia sáng mờ nhạt kia, tay kia của Lumian xẹt nhanh trên gáy từng quyển sách báo, thỉnh thoảng rút ra một quyển sách, kẹp dưới nách.
Qua hồi lâu, hắn cầm ba quyển sách đã chọn lọc ra trở về bên cạnh bàn.
Mới vừa đặt đồ trong tay xuống, Lumian đã nhìn thấy quyển sách nhỏ màu xanh lam trong nhà.
Nó vẫn được lặng lẽ đặt trong góc trên bàn học như bình thường, trên bìa màu xanh xám giống như có chút tro bụi.
Nhìn thấy quyển sách nhỏ màu xanh lam này, Lumian lập tức liên tưởng đến quyển sách đã tìm thấy trong đống đổ nát ở cảnh trong mơ, liên tưởng đến bức thư xin giúp đỡ bị người cắt chữ ra ghép thành.
Hắn lập tức chìa tay ra, cầm lấy quyển sách nhỏ màu xanh lam trước mặt, định lật ra nhìn xem nội dung bên trong, nhìn xem chữ nào thích hợp cắt xuống, có thể ghép thành một câu có ích.
Lật được vài tờ, Lumian nheo mắt lại.
Trong lời mang tính giải thích của mặt sau tờ lịch một trang trước mặt có một lỗ hổng rõ ràng.
Một chữ nào đó đã bị cắt ra!
“Không thể nào…” Lumian vô cùng khiếp sợ.
Hắn cấp tốc lật thêm vài tờ của quyển sách nhỏ màu xanh lam trong tay, lại tìm được mười mấy hai mươi dấu vết lưu lại sau khi chữ bị cắt ra.
“Không thể nào…” Lumian lại nói nhỏ ra tiếng, phản ứng giống như mới vừa rồi.
Quyển sách nhỏ màu xanh lam có những chữ bị cắt ra để ghép thành bức thư xin giúp đỡ mà đám người Ryan, Leah, Valentine đang tìm kiếm lại là quyển sách ở trong nhà mình!
Đừng nói bọn họ, kể cả chính bản thân Lumian đều thật sự không ngờ sự việc lại phát triển như vậy!
Nghĩ đều chưa từng nghĩ đến!
Trong cảm xúc phức tạp không thể diễn tả nổi, Lumian nhíu mày lại:
“Chẳng lẽ là bức thư xin giúp đỡ của Aurora sao?”
“Vì sao nàng phải xin giúp đỡ, còn xin chính phủ giúp đỡ? Vì sao không nói với ta?”