Cả trái tim Lumian lập tức treo lên.
Con cú mèo này giống với con lần trước, sau khi đối diện với Lumian mười giây, nó không làm gì cả đã dang cánh, bay về chỗ sâu trong đêm đen.
“…” Lumian lập tức không nói được gì.
Cách một hồi lâu hắn mới vén rèm lên, hùng hổ nói:
“Đầu có bệnh hả?”
“Lần nào đến cũng chỉ liếc nhìn xem, liếc nhìn xem, không nói lời nào đã đi!”
“Ngươi bị câm điếc sao, hay là chỉ số thông minh có vấn đề hả, nhiều năm như vậy đều không học được ngôn ngữ của nhân loại?”
Thật ra, Lumian có suy đoán của bản thân về hành động của con cú mèo kia, cho rằng tồn tại của chị gái khiến cho nó không dám làm cái gì, dù sao Aurora đã từng nói, ban đêm chỉ cần không ra khỏi nhà là có thể bảo đảm an toàn. Nếu như mới vừa rồi hắn nhất thời kích động, thò đầu ra ngoài cửa sổ, có lẽ con cú mèo kia đã không lẳng lặng bay đi giống như bây giờ.
Mắng một trận, Lumian quyết định kéo rèm cửa sổ lại ngủ thêm một lúc.
Ánh mắt của hắn tùy tiện quét ra bên ngoài, đột nhiên khựng lại ở đó.
Bên cạnh một khu rừng nhỏ ở bên ngoài hơn mười mét có một bóng dáng đang thong thả đi qua.
Nàng mặc váy dài sẫm màu được làm ra từ vải thô, tóc thưa thớt lại trắng bệch.
“Naroka…” Lumian nhận ra bóng dáng này.
Đó chính là Naroka trước đó hắn đã hỏi thăm truyền thuyết về phù thủy.
Khuôn mặt của Naroka giống như nửa dung nhập vào trong tăm tối, ánh mắt phản xạ ra tia sáng kỳ dị dưới ánh trăng màu đỏ ửng nhàn nhạt, động tác toàn bộ thân thể cứng đờ lạ thường, giống như quỷ hồn đang đi lang thang.
Lumian không tự chủ nín thở, thụt lùi thân thể ra đằng sau.
Naroka không hề đi sang bên này, nàng chậm rãi, thong thả đi về phía rừng cây nhỏ, biến mất trong bóng đêm sâu thẳm.
“Trạng thái của nàng không thích hợp lắm… đã xảy ra chuyện gì sao?” Lumian cảm thấy lo lắng.
Khoảng thời gian gần đây, tình huống khác thường trong thôn càng ngày càng nhiều.
Hắn lại liếc nhìn ra xa bên ngoài một lúc, bóng đêm đã quay về yên tĩnh, chỉ có lá cây đang lay động chứng minh tồn tại của gió.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Giọng Aurora đột nhiên vang lên ở sau lưng hắn.
Lumian không sợ hãi lại còn lấy làm mừng rỡ, xoay người lại, nói với chị gái đang mặc áo ngủ loại hai mảnh:
“Ngươi cũng phát hiện ra đúng không?”
“Không có.” Mái tóc màu vàng của Aurora hơi lộn xộn và xõa tung, vừa nhìn đã biết mới vừa rời giường.
Ngay sau đó, nàng tức giận nói:
“Ta không thấy có gì không đúng cả, ta chỉ biết có thằng cha nào đó hơn nửa đêm không ngủ, đứng quanh quẩn ở bên cửa sổ.”
“Tối đa chỉ còn một giờ nữa là trời đã sáng, sao có thể tính là hơn nửa đêm chứ…” Lumian theo thói quen lẩm bẩm một câu, sau đó mới hỏi: “Không phải bởi vì con cú mèo kia lại bay đến bên cửa sổ nên ngươi mới đi tới đây sao? Không nhìn thấy Naroka ở bên ngoài kia sao?”
“Naroka?” Aurora khó có được lộ ra vẻ mờ mịt.
Lumian không giấu giếm, thuật lại câu chuyện kể từ khi mình tỉnh lại phát hiện bên ngoài cửa sổ có bóng đen cho đến Naroka với trạng thái kỳ quái đi vào trong rừng cây nhỏ.
Về phần chỗ đặc thù do minh tưởng mang đến ở cảnh trong mơ, hắn định xin tư vấn từ chỗ cô gái thần bí kia trước rồi mới cân nhắc xem nên dùng phương thức nào để nói cho Aurora, hoặc lại giấu giếm thêm một khoảng thời gian nữa, miễn cho chị gái ngăn cản mình thu hoạch sức mạnh siêu phàm.
Lông mày màu vàng đẹp mắt của Aurora nhíu lại:
“Naroka có thể đã xảy ra vấn đề…”
“Đợi đến bình minh ngươi đi qua nhà bọn họ nhìn xem.”
“Vấn đề gì?” Lumian hỏi theo bản năng.
“Sao ta biết được? Mới vừa rồi ta không nhìn thấy, không thể phán đoán chính xác được.” Aurora tức giận trả lời.
“Ngươi thật sự không nhìn thấy sao?” Lumian còn tưởng rằng chị gái theo dõi toàn bộ quá trình bên này.
Aurora a lên một tiếng:
“Ngươi cho rằng muốn nhìn thấy cái gì thì có thể nhìn thấy cái đó sao? Nhìn thấy thứ không nên thấy, vậy ngươi nên cân nhắc đến chuyện chọn mộ cho ta đi.”
“Ta sẽ không rảnh rỗi không có việc gì đi nhìn ra bên ngoài. Ta chỉ vì theo dõi trạng thái của ngươi, thấy có cái gì không đúng nên mới có thể tỉnh lại.”
Chị gái mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy để ý đến ta à… Lumian sửng sốt một chút, không nhịn được trợn trừng mắt lên.
Aurora lời nói sâu xa bổ sung thêm:
“Do đó, ta mới nói cho ngươi biết, thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, chuyện không nên nghe thì đừng nghe, truy tìm sức mạnh siêu phàm là một chuyện vô cùng nguy hiểm.”
“Ừm.” Lumian trịnh trọng gật đầu.
Cùng lúc đó, hắn âm thầm nói trong lòng mình:
“Chính bởi vì nguy hiểm, cho nên ta mới không thể để cho ngươi đi một mình được.”
…
Dùng bữa sáng xong, Lumian lại nhận nhắc nhở của chị gái, đi thẳng đến nhà Naroka.
Hắn còn chưa đến gần, đã nhìn thấy rất nhiều thôn dân đứng ở ngoài cửa, trong số đó bao gồm cả mấy người bạn của mình, cùng với đám người Guillaume Lizier ba của Ava, Pierre Craig ba của Raymond, Ponce Bene em trai của linh mục giáo xứ.