Lumian lấy lại bình tĩnh, cấp tốc thay quần áo, rời khỏi phòng.
Cửa phòng vệ sinh rộng mở, Aurora đang soi gương, nghiêm túc đánh răng.
“Chào buổi sáng.” Lumian lên tiếng chào hỏi.
“Không còn sớm nữa, là ngươi quá muộn…” Aurora mơ hồ không rõ.
Ọc ọc ọc ọc phụt, theo mái tóc vàng được bện thành đuôi ngựa vung vẩy, nàng phun nước súc miệng ngậm trong miệng ra.
Sau đó nàng quay đầu nhìn Lumian:
“Tối hôm qua vụng trộm ra bên ngoài làm chuyện xấu gì?”
“Con cú mèo kia đang ở bên ngoài, ta nào dám đi ra ngoài chứ?” Lumian rất lạnh nhạt.
“Cũng đúng.” Aurora không tiếp tục đề tài này, ngược lại nói: “Lát nữa nhớ lấy 5 pelkin đi chỗ quan hành chính gửi điện báo.”
Lumian gật đầu.
Đây là mấu chốt để cho hắn và Aurora rời khỏi thôn Cordu, hắn không dám quên dù trong khoảnh khắc.
Ăn sáng xong, Lumian đi thẳng đến quảng trường, địa điểm làm việc của quan hành chính là ở trong một tòa nhà hai tầng chỗ này.
Khi hắn đến, Bayost quan hành chính còn đang ở nhà, nhưng nhân viên khác đã bắt đầu công việc của một ngày.
Nộp phí, gửi điện báo xong, Lumian xoay người đi về phía quán rượu lâu năm.
Tuy rằng hơn phân nửa khả năng lúc này cô gái thần bí kia còn chưa dậy, nhưng hắn tình nguyện chờ đợi.
Ở trên truy tìm sức mạnh siêu phàm, hắn đã đợi thật lâu, không để ý lại chờ thêm chút nữa.
Lumian vào trong quán rượu lâu năm, ngoài ý muốn phát hiện cô gái kia đã rời giường, đang ngồi ở chỗ cũ ăn bữa sáng.
Nàng lại thay đổi quần áo, váy dài màu nâu cổ đứng lá sen diềm bèo phối hợp với mũ nhung thiên nga sẫm màu khiến cho nàng giống như mới vừa tham gia một buổi gặp mặt của xã hội thượng lưu nào đó trở về.
“Sớm như vậy?” Lumian bình tĩnh lại, đi tới.
Cô gái kia ngẩng đầu, liếc nhìn hắn:
“Có một khả năng cả đêm ta không ngủ không?”
“Có lẽ.” Lumian không hề xa lạ gì với tình huống như vậy, dù sao khi deadline đến gần, chị gái Aurora cũng thường xuyên thức đêm, hắn chỉ kỳ quái tại sao cô gái có lai lịch thần bí mục đích không rõ ràng này lại đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.
Hắn chăm chú nhìn vào bàn ăn của đối phương, phát hiện đồ ăn được bày biện theo thứ tự là souffle kem được tô điểm bởi một vài loại hạt, một miếng bánh muffin được nướng đến vô cùng mê người, một cái bánh sừng bò, một ly cà phê màu khá đậm và một cái bánh lưỡi mèo.
Khẩu vị thật sự không tệ… nhưng vài thứ này thật sự không phải giống như Cordu có thể cung cấp, trừ bỏ Aurora, có lẽ chỉ có đầu bếp trong nhà quan hành chính biết làm… Lumian ngồi xuống, thuận miệng hỏi:
“Đều là điểm tâm ngọt à.”
Cô gái khó có được nghiêm túc gật đầu:
“Món điểm tâm ngọt của Intis thật sự mùi vị không tệ, hơn nữa rất nhiều chủng loại, cho dù bữa sáng mỗi ngày đều gọi một ít, có thể ăn một tháng không bị trùng.”
Nói xong, nàng cắn một miếng bánh lưỡi mèo, hơi híp mắt lại, cảm nhận một lát nói:
“Như này mới là một trong những ý nghĩa của du lịch.”
“Ngươi không phải người Intis?” Lumian nhân cơ hội hỏi.
Cô gái kia cười nói:
“Ta đến từ Ruen, nhưng mà với thế cục như hiện giờ, việc này không quan trọng.”
Ruen nơi ngoại trừ máy móc hơi nước, nhà máy xí nghiệp, rất nhiều quân đội ra thì chỉ có ghế bành, sốt bạc hà, cá chiên thêm khoai tây cùng với bia được ủ từ táo Red Delicious thuần khiết có thể coi là đặc sản kia? Lumian là người Intis thuần khiết thoáng cái nhớ tới lời nói mọi người thường dùng để cười nhạo vương quốc Ruen.
Hắn ừm một tiếng, ngược lại nói:
“Ta đã giải quyết xong quái vật có súng săn kia.”
Cô gái uống một ngụm cà phê, tương đối bình thản khen:
“Không tệ.”
Không biết vì sao, Lumian cứ cảm thấy trong ánh mắt của đối phương mang theo một loại cảm xúc kỳ quái nào đó.
Trước đó trong mấy lần trao đổi, thật ra hắn cũng có cảm xúc tương tự, cho rằng đối phương đang đùa giỡn, ngoài buồn cười ra còn có một cảm xúc che đậy, chẳng qua bản thân không nhận ra được kia rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Hắn tiếp tục nói:
“Ta thu được một thứ màu đỏ thẫm không bình thường từ trên người con quái vật, khi cầm nó sẽ khiến cho ta trở nên táo bạo, tràn ngập tàn bạo.”
“Ta cho rằng nó nhất định là thứ có dính dáng đến sức mạnh siêu phàm, nhưng nó không hề theo ta đến hiện thực.”
Cô gái kia cười:
“Nhiều lần ra vào như vậy, chẳng lẽ ngươi không nhận thấy được, trừ trạng thái của bản thân ngươi ra, thứ khác đều không thể mang ra được sao?”
“Không phải ngươi nói ngoại trừ vật siêu phàm sao…” Lumian còn chưa nói hết câu đã dừng lại.
Hắn nghĩ tới đau nhức trên thân thể hiện giờ, nghĩ đến vết thương đã phải chịu ở cảnh trong mơ, nghĩ đến trí nhớ tương ứng không vì quay trở về hiện thực mà biến mất.
Suy nghĩ một lúc, hắn cân nhắc nói:
“Ý của ngươi là thông qua món đồ màu đỏ thẫm kia đạt được sức mạnh siêu phàm, sau khi biến bản thân thành người phi phàm, kèm theo đó, trạng thái không giống với người bình thường có thể đưa ra thực tế?”