Thừa dịp chị gái và phu nhân Puares tán gẫu, hắn lấy cớ đi phòng vệ sinh, rời khỏi phòng khách nhỏ, đi thẳng đến cửa cầu thang.
Pháo đài này thật lớn, tôi tớ do vợ chồng quan hành chính mang đến lại không nhiều, khắp nơi đều hiện ra vắng vẻ trống không, đi đến nơi nào đó thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng vang, cái này là điều kiện rất tốt để cho Lumian lẻn ra ngoài.
Hắn dựa vào giác quan mạnh mẽ, vô cùng đơn giản lại tránh được một người hầu và một nữ giúp việc, bước chân thật nhẹ đi lên trên tầng hai, tìm được phòng của Lewis Lund.
Hắn không vội vã gõ cửa, nghiêng đầu, dán lỗ tai lên trên ván gỗ.
“A!”
“A!”
…
Trong phòng truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết đau khổ của nam.
Thật sự sinh bệnh? Nghe còn rất nghiêm trọng… Lumian hơi ngẫm nghĩ một chút, đi đến bên cạnh, mở cửa phòng của tôi tớ khác – quan hành chính Bayost và phu nhân Puares ở tầng ba.
Sau khi lẻn vào trong phòng, hắn khẽ đóng cánh cửa gỗ lại, vài bước đi đến đối diện, đẩy cửa sổ kính ra.
Lumian liếc nhìn bên dưới, thấy không có người, lập tức khẽ chống hai tay, linh hoạt lộn ra ngoài, treo ở ngoài tường pháo đài.
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng nhảy, giống như mèo hoang, im hơi lặng tiếng rơi lên trên cửa sổ phòng quản gia Lewis Lund.
Sau đó, Lumian đứng ở bên cạnh cửa sổ kính, nghiêng người, lặng lẽ nhìn vào trong phòng.
Hắn thấy Lewis Lund đang trần trụi toàn thân nằm trên giường, bụng phồng lên thật cao, khiến cho người ta có một cảm giác sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy toàn bộ mái tóc màu đen của quản gia đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, trên mặt chỉ có đau khổ, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thường xuyên được hắn phát ra, Lumian không nhịn được cau mày lại:
Đây là bệnh gì?
Dáng vẻ thật dọa người, bụng còn có thể phồng to như vậy…
Lúc này, còn có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang đứng ở bên cạnh giường ngủ của Lewis Lund.
Nàng có mái tóc màu xám mắt màu xám, dung mạo xinh đẹp, không nhiều nếp nhăn, mặc một chiếc váy dài màu xám trắng, lúc này đang vẻ mặt hưng phấn kêu Lewis Lund:
“Sắp, sắp.”
Sắp cái gì? Lumian mới vừa lóe lên một ý niệm như vậy, đã nghe được một tiếng hét thảm, thấy chỗ nào đó trên bụng Lewis Lund bị thứ gì đó đội lên thật cao.
Gần như trong nháy mắt, nơi đó đã nứt ra, bụng của Lewis Lund bị nứt vỡ!
Một bàn tay nhỏ máu chảy đầm đìa thò lên.
“Sinh! Sinh!” Người phụ nữ kia vui vẻ kêu lên.
Nàng lập tức cúi người xuống, ôm một đứa trẻ sơ sinh rất nhiều nếp nhăn bẩn thỉu dơ dáy máu chảy đầm đìa từ trong bụng Lewis Lund ra.
Lumian ngây dại toàn thân:
“…”
So với “Thời gian tuần hoàn”, “Người biến thành cừu”, hình ảnh trước mắt này không chỉ khiến cho người ta rung động không hề thua kém gì, hơn nữa càng khiến cho Lumian có một cảm giác ánh mắt, tâm linh và tinh thần bị ô nhiễm nghiêm trọng.
Nếu như trước đó biết được sẽ nhìn thấy chuyện như vậy, hắn tuyệt đối sẽ bỏ qua hành động.
“Này mẹ nó rốt cuộc là như thế nào?”
“Lewis Lund rõ ràng là một người đàn ông!”
“Hắn mang thai con của ai, quan hành chính, hay là, phu nhân Puares?”
“Đây là thế giới thần bí học sao?”
“Aurora không để cho ta tiếp xúc quả nhiên là vì tốt cho ta…”
Trong lúc này, suy nghĩ của Lumian rối loạn, hận không thể trực tiếp khoét ánh mắt của mình, ép buộc quên đi hình ảnh đã nhìn thấy.
“Oa! Oa! Oa!”
Đứa bé do Lewis Lund sinh ra khóc lên thành tiếng, khiến phòng sinh dơ bẩn lập tức nhiều thêm vài phần khí tức thần thánh.
Đây là tốt đẹp của sinh mệnh mới ra đời, Lumian núp ở bên ngoài cửa sổ đều trực tiếp cảm nhận được vui sướng đến từ căn nguyên nhân loại kia.
Đương nhiên, trừ đó ra, cảm giác quái dị, hoang đường, dơ bẩn, không hài hòa kia cũng càng rõ ràng hơn.
Lumian cuối cùng hồi hồn lại, theo bản năng nhìn thoáng qua trong phòng.
Đứa bé kia đã được người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu xám trắng đặt trên tơ lụa màu trắng được trải ở bên cạnh Lewis Lund, là một bé trai, vết máu bên ngoài thân nhiều thêm dầu trơn màu trắng ngà, nhưng trừ đó ra, không có khác thường gì nữa, giống như là một đứa trẻ sơ sinh bình thường.
Lumian lại quan sát hai giây, phát hiện mười ngón tay của bé trai này cong lên, móng tay rất dài, giống như móng vuốt của loài chim.
Mới vừa rồi, hắn đã dùng hai bàn tay này xé bụng Lewis Lund ra!
Lewis Lund nằm ở đó, đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Vết rách ở trên bụng hắn còn chưa được khâu lại, máu chảy ra không ngừng, loáng thoáng có thể thấy ruột và một thứ gì đó được bao trùm bởi một lớp màng màu da tương tự tổ chim được đặt ở bên trong.
Người phụ nữ kia dùng tơ lụa bọc kín bé trai, lấy thứ giống như tổ chim kia ra, cầm lấy kim khâu áo và chỉ ruột dê, xử lý miệng vết thương cho Lewis Lund.
Trong rên rỉ đau khổ của Lewis Lund, nàng vừa khâu vừa nói thầm:
“Ngươi coi như thoải mái, lần trước khi ta sinh hạ bốn bào thai, đó mới gọi là đau khổ…”