Sau khi tin nhắn này được gửi đi, đột nhiên trong nhóm rơi vào im lặng một lúc lâu.
Mấy người nặc danh, ngay cả Trình Vãn và Đỗ Khắc cũng không ngờ được –––––– Tần Trạch này chỉ là một người mới vậy mà… hắn lại dũng mãnh đến vậy.
Thông qua nội dung hắn gửi, gần như đối phương đã nói rõ ra rồi: Tôi muốn thông qua phạm húy để tăng nhanh tốc độ trưởng thành của mình.
Đúng vậy, sau khi biết được chỗ tốt của phạm húy, cũng có không ít người có cùng loại ý tưởng với Tần Trạch. Nhưng chờ đến lúc những người này trải qua cực khổ, tuyệt vọng, phần lớn bọn họ đều trở nên thành thành thật thật lựa chọn “Xu hợp kiêng kỵ”.
“Hoắc Kiêu, tính giúp anh ta đi.” Tin nhắn này đến từ nặc danh E.
“Tổ trưởng... Chuyện này không được tốt lắm đâu, rất có khả năng phạm húy sẽ khiến cho anh ta không thể nào gượng dậy nổi nữa.” Nặc danh C nói.
Nặc danh E: “Tình huống mà Tần Trạch trải qua rất đặc thù, tôi có cảm giác giống như anh ta chính là một loại người trời sinh thích hợp làm người lịch cũ. Ít nhất là tôi nghĩ như vậy.”
“Thêm nữa, người dạy người, có thể người sẽ không hiểu, nhưng đời dạy người, một lần là đủ rồi.”
“Nếu Tần Trạch phát hiện bản thân không hoàn thành được, hoặc không chịu nổi hậu quả do nó mang đến, như vậy anh ta cũng sẽ hiểu được vì sao cần phải ‘Xu hợp kiêng kỵ’.”
“Nhưng tôi càng hi vọng anh ta chính là loại thiên tài kia hơn.”
Tuy đôi bên chỉ trao đổi thông qua văn tự nhưng Tần Trạch lại có thể cảm nhận được từ phía nặc danh E không ngừng tản ra một thứ giống như là lực tương tác vậy.
Bỗng nhiên hắn lại sinh ra hứng thú với người được gọi là tổ trưởng này.
Hoắc Kiêu thấy tổ trưởng đã lên tiếng, cũng không do dự thêm nữa, đã bắt đầu chuẩn bị tính toán rồi.
Sau đó, gã nhắn tin riêng với Tần Trạch, hỏi Tần Trạch một chút tư liệu để căn cứ vào đó mà bói toán.
Hơn mười phút sau, Hoắc Kiêu trả lời trong nhóm:
“Kết quả bói toán đã ra rồi, tôi đề nghị cậu tốt nhất là không nên tỏ tình.”
Tần Trạch hỏi: “Lý do là gì vậy? Chuyện đó sẽ gây ảnh hưởng đến người khác sao?”
“Ngược lại là không... Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết rằng, rất có thể hành vi phạm húy của cậu, sẽ khiến cho bản thân rơi vào một loại khốn cảnh nào đó, thậm chí nó còn khiến cậu phải hối hận.”
“Nhưng đối phương sẽ không gặp phải bất cứ nguy hại gì.”
Sau khi nhận được đáp án, Tần Trạch trả lời: “Cảm ơn, so với tiền lời sẽ nhận được thì khốn cảnh cũng không tính là gì, bây giờ tôi sẽ đi tìm người tỏ tình.”
Theo cách hiểu của Tần Trạch, thứ gọi là cực khổ, nhất là trong tình cảm giữa nam và nữ, đại khái chính là yêu mà không được.
Là “Nhạc Vân Bằng đuổi theo xe ô tô hét lớn Yến Tử không có em làm sao anh có thể sống được” [1] , là “Cháu sẽ không vì 500 vạn mà từ bỏ con trai bác đâu ạ”, cũng có thể là “Anh trèo đèo lội suối đến gặp em, vậy mà lại thấy em đang nắm tay người khác.”
[1] : đây là một cảnh trong phim “Đi ngang qua toàn bộ thế giới của em” 从你的全世界路过
Cực khổ trong tình yêu cũng chính là anh yêu em, nhưng em yêu anh ta, hoặc là anh yêu em nhưng không có tiền để lo cho em.
Nhưng mấy chuyện này lại không là gì đối với Tần Trạch cả, bởi vì hắn căn bản không cần đi quan tâm đến cảm thụ của đối phương.
“Ta chỉ đi tỏ tình mà thôi, chỉ là nhiệm vụ của Hoàng Lịch mà thôi. Thậm chí... ta còn có thể không cần tỏ tình với một người cụ thể nào đó.”
Tần Trạch không lập tức lựa chọn đối tượng tỏ tình. Bởi vì mỗi khi chuẩn bị đi thử nghiệm chuyện gì đó, hắn đều ép chính bản thân mình phải cố gắng hết sức để thay đổi suy nghĩ theo nhiều góc độ, sau đó tự hỏi thật lâu.
Người đầu tiên hắn muốn thử tỏ tình chính là Kiều Vi.
Đúng vậy, nếu kiêng kỵ chỉ là hành vi tỏ tình này, và nếu những gì Hoắc Kiêu nói là đúng, sau khi tỏ tình sẽ không mang đến cực khổ cho đối phương... Như vậy thì sao hắn không thể tỏ tình với vợ của mình chứ?
Chẳng lẽ kết hôn rồi thì không thể tỏ tình sao?
Làm gì có đạo lý này chứ?
Nhưng sau khi Tần Trạch thử làm như vậy, hắn lại phát hiện loại hành vi ấy không mang lại bất cứ hiệu quả gì cả.
Hắn vừa không cảm nhận được cực khổ, mà Nhật Lịch cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Quan trọng nhất là, trong hai lần phạm húy lúc trước, Tần Trạch đều có thể cảm nhận được một loại hàn ý phát ra từ cơ thể. Mà lần này lại không có, nghĩa là loại hành vi tỏ tình vừa rồi không mang lại hiệu quả.
“Xem ra biện pháp này không được rồi, phải có người đáp lại, hoặc có lẽ … phải có người nhìn thấy lời tỏ tình của ta mới được?”
Tần Trạch lại bắt đầu đi thử nghiệm phương án mới.
Hắn đã gửi một tin nhắn trong một nhóm người chơi Board Game kiêm hợp tác với mật thất nào đó, như sau:
“Kỳ thật tôi có thích một cô gái ở trong nhóm này từ rất lâu rồi. Tôi nghĩ rằng cô ấy cũng biết người tôi nói đến chính là ai. Dung mạo xinh đẹp tuyệt vời của cô ấy đã khắc sâu vào trong tâm trí của tôi. Từng hành động, biểu cảm ưu nhã cùng niềm khao khát đối với sự thần bí và kích thích của cô ấy, cả cái cách xử lý khi gặp khốn cục và nghịch cảnh của cô ấy nữa... Đều khiến tôi vô cùng si mê.”
“Không có một giây phút nào, tôi không khát vọng được kết hôn với cô ấy.”
“Nhân đây, anh chỉ muốn hỏi một câu, em có thể gả cho anh không?”