Cố An Tuân không xác định được những lời Tần Trạch vừa nói là thật hay giả, nhưng nếu Nữ Thần còn sống, dù chỉ còn một chút hy vọng mỏng manh, thì đó cũng là tín hiệu vô cùng tốt rồi.
Tần Trạch thầm tặc lưỡi lắc đầu: “Kiều Vi, đúng là mị lực của em hệt như hào quang vạn trượng bắn ra bốn phía.”
Có thể rõ ràng nhận ra biến hóa của Cố An Tuân này trước và sau khi anh nói ra điều bí mật ấy, đã thay đổi vô cùng to lớn, thậm chí còn khiến Tần Trạch không nhịn được nói:
“Tôi vẫn thích dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân trước kia của anh hơn.”
“Mau nói cho tôi biết! Kiều ------”
Tần Trạch lập tức làm ra thủ thế im lặng. Cố An Tuân cũng nhanh chóng ý thức được vừa rồi chỉ thiếu chút nữa thôi, gã đã lỡ miệng.
Kiều Vi còn sống, một khi nói lời này ra khỏi miệng, chẳng khác nào bọn họ đã gián tiếp chứng minh rằng Kiều Vi cũng là người lịch cũ.
Nếu không làm sao cô ấy có thể còn sống được?
Lại nói, ban nãy, Tần Trạch phải dùng điện thoại viết tin nhắn lên trên, vì sợ bị người ngoài nghe thấy.
Trên thực tế, Tần Trạch cho rằng Giản Nhất Nhất không phải loại người sẽ nghe lén người khác trò chuyện, nhưng ngay cả khi đối phương đúng là quân tử, thì hắn vẫn lựa chọn làm một kẻ tiểu nhân.
Nói gì thì nói, những chuyện có liên quan đến Kiều Vi, cẩn thận là quan trọng nhất.
Thấy Cố An Tuân đã ý thức được điểm này, Tần Trạch mới gật gật đầu: “Tôi còn chưa nghĩ cẩn thận xem mình muốn anh làm cái gì, bởi vậy cứ tạm định ra ba chuyện không vi phạm đến quy tắc lịch cũ đi, là ba sự kiện không quá nặng nề khiến đạo tâm của anh tan vỡ biến thành người lịch đen.”
“Anh có thể lựa chọn không tin lời tôi nói, chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì tới tôi, dù sao tôi cũng là nhân viên của tổ chức chính phủ rồi, sau này anh muốn động đến tôi, tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ hậu quả một chút.”
“Cùng với ——”
Tần Trạch lại lần nữa chỉnh sửa tin tức trên sổ ghi chép, trên đó viết:
“Sau khi Kiều Vi trở về, tôi sẽ thành thật nói cho cô ấy biết tất cả những gì đã xảy ra trong hiện thực… Cũng không nghĩ tới, Nữ Thần của anh sau này gặp anh có lập tức muốn giết chết anh hay không?”
“Tin tưởng tôi, Kiều Vi rất thương tôi… Suy cho cùng thì cơm của nhà tôi, vẫn rất mềm.”
Những câu này đúng là… giết người còn muốn chém tâm.
Cố An Tuân lập tức cảm thấy trước mắt mình hiện lên khung cảnh thảo nguyên vô biên vô hạn, với vạn mã bôn đằng, nhưng ngay chính giữa khung cảnh xinh đẹp nọ, gã lại chính là một kẻ bị khói bụi dưới vó của vạn con ngựa kia bao phủ.
Trong mắt gã tràn đầy tơ máu, như muốn dùng ánh mắt để giết chết Tần Trạch, nhưng cuối cùng, vẫn gian nan phát ra âm thanh:
“Tôi biết rồi. Tốt nhất những lời anh nói đều là thật…”
“Tôi lười đi thảo luận chuyện thật giả với anh. Nếu anh có thể rút đi vài phần tự đại và yêu đương trong đầu mình, sau đó thêm một chút hoài nghi và tự hỏi vào, khẳng định anh sẽ hiểu chuyện này là thật hay giả, và tôi có cần thiết phải lừa gạt anh không?”
Đối mặt với người chuẩn bị cứng rắn gây thương tổn cho mình, đương nhiên Tần Trạch không thể cho đối phương bất cứ lời nói nào dễ nghe rồi, ngược lại, hắn còn phải trào phúng kẻ này không chỉ một, hai câu mới hả được cục tức trong lòng:
“Nhân tiện, hôm nay tôi kiêng kỵ xuất môn, đẳng cấp kiêng kị là tuyệt vọng. Nhưng ngược lại, tôi cảm thấy kỵ hôm nay rất nhẹ nhàng, hy vọng sau này anh có thể giúp tôi làm việc, đừng có để cho tôi phải cảm thấy anh đã ngu ngốc đến mức tuyệt vọng rồi.”
Lúc này, Cố An Tuân đã bình tĩnh hơn không ít.
Bởi vì càng suy nghĩ, gã càng cảm thấy lời nói của Tần Trạch rất có thể là sự thật.
Đúng là khả năng Kiều Vi còn sống rất cao, cô ấy vốn có thực lực không thể đoán trước được mà.
Bởi vì nhận được tin tức Kiều Vi có thể còn sống, Cố An Tuân lập tức cảm thấy hôm nay đúng là một ngày đáng để vui vẻ.
Dù bản thân bị Tần Trạch bị nhục nhã một phen, nhưng ngược lại, gã cho rằng so với tin vui kia, hết thảy đều không sao cả.
Chuyện này đã khiến Tần Trạch có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ… người này cũng chưa đến mức quá tệ.
Trong chuyện này, phải nhắc tới những việc đã xảy ra giữa Cố tuyệt vọng và Kiều Vi.
Nếu không phải trong lần mộ binh đó, ngẫu nhiên gặp được nhau, Cố An Tuân rất rõ ràng, có lẽ cả đời này, gã cũng sẽ không gặp được một người có cấp bậc như vậy.
Đương nhiên, sau khi gã phát hiện ra dường như Kiều Vi rất gần gũi với cuộc sống này, thì vốn là một người lịch cũ luôn có cảm giác về sự ưu việt của bản thân, trong đầu gã lập tức sinh ra ảo giác đầu tiên “Ta mới là người ưu tú nhất ở bên cạnh Kiều Vi.”
Hơn nữa, dường như cách Kiều Vi đối xử với gã cũng không tệ lắm, cho nên gã lại nảy sinh ảo giác thứ hai —— “Cô ấy thích ta.”
Dù sao hầu hết những kẻ liếm cẩu đều có cùng loại suy nghĩ như vậy: Nếu cô ấy không thích ta, thì làm sao cô ấy lại đối với ta đặc biệt như vậy? Làm sao cô ấy lại nói chuyện với ta?
Nhưng trên thực tế, Cố An Tuân lại không hiểu rõ mọi chuyện.