Chương 63: [Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Mr Player!

Phiên bản dịch 6264 chữ

Trên mặt người này lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi.

Khi Tần Trạch còn chưa hiểu rõ nguyên nhân, chưa hiểu được rốt cuộc giấc mơ này là một giấc mơ như thế nào, thì hắn nghe được một âm thanh kỳ quái.

Và có vẻ như âm thanh này được phát ra từ cái miệng của chính hắn vậy, nhưng âm sắc lại có chút khác biệt:

“Xin chào người khiêu chiến, cuội đời của anh sắp nghênh đón thời khắc cuối cùng rồi. Nhưng điều này cũng không phải là tuyệt đối, tiếp theo, tôi sẽ cùng chơi với anh một trò chơi.”

“Nếu như anh thành công thông qua khả nghiệm, như vậy thì chúc mừng anh —— cuộc đời anh lại có thể tiếp tục.”

“Trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, xin cho phép tôi được tự giới thiệu mình.”

“Anh có thể gọi tôi là A Phổ, phổ trong phổ thông bình thường.”

“Nhưng tôi càng thích mọi người gọi tên đầy đủ của tôi hơn, đó là —— Mr ‧ Player [1].

[1] : nguyên văn 普雷尔 – Phổ Lôi Nhĩ, là Player, người chơi.

Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng Tần Trạch vẫn có thể nghe ra được ngữ điệu khoa trương cùng với đặc tính tàn ác giống như tràn ra từ linh hồn trong những lời nói này.

Tần Trạch không nhìn thấy Player, bởi vì trong mộng cảnh này, hắn chính là Player.

Hoặc là nói chuẩn xác hơn, Tần Trạch đang dùng ngôi thứ nhất, nhìn bằng thị giác của Player, là chồng chéo lên nhau.

Hắn muốn cẩn thận đánh giá căn phòng này, nhưng không được, một khi Player không chuyển động tầm mắt thì hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy những thứ cố định trước mắt mà thôi.

Vị Mr· Player này vừa ngẩng cao đầu:

"Chúng ta phải thừa nhận một chuyện rằng, cuộc đời của đại đa số người cũng tương tự như những bộ phim điện ảnh, đáng tiếc chính là phim điện ảnh rác rưởi."

"Một bộ phim điện ảnh cực kỳ tồi tệ, cực kỳ nhàm chán, thối nát đến không thể thối nát hơn được nữa, độ sâu của nội dung bộ phim, của lời thoại diễn viên, thậm chí cả phần xác định chủ đề cũng vô cùng rác rưởi."

"Nếu để cho anh tiếp tục sống sót, cũng chỉ khiến cho bộ phim điện ảnh rác rưởi này trở nên dài dòng hơn, vô vị hơn thôi."

Có vẻ như Player này là một diễn viên kịch nói, giọng điệu vô cùng khoa trương, lúc trước còn có vẻ vô cùng chán ghét, bỗng nhiên cảm xúc vừa chuyển, lại trở nên hưng phấn: "Nhưng chúng ta sẽ phát hiện ra rằng phần trailer của mỗi một bộ điện ảnh đều vô cùng phấn khích, không cần biết phim điện ảnh rác rưởi tới cỡ nào, sau khi nén lại chỉ còn chừng một phút đồng hồ... chúng đều sẽ có rất nhiều phần mang lại hưng phấn."

"Mà trước khi con người tử vong, đối phương sẽ nhìn thấy toàn bộ trailer của cuộc đời mình, và cũng chỉ tại một khắc này, con người ta mới có thể tìm được ý nghĩa tồn tại của chính mình."

"Cư dân mạng (hoặc netizen…) Đại Địch tiên sinh, anh có đồng ý với những lời tôi vừa nói hay không?"

Player nhìn về phía người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.

Vị cư dân mạng Đại Địch tiên sinh này có hình thể mập mạp, mái tóc được nhuộm thành màu vàng, móng tay không được cắt tỉa, khiến cho kẽ móng tay có chứa rất nhiều bùn đất màu đen.

Nhưng thứ kia vốn không phải là bùn đất bên ngoài, chúng đến từ chính thân thể gã.

Đó là cáu bẩn tích tụ trên người sau một quãng thời gian dài không tắm rửa.

Ở thời điểm Tần Trạch vừa có được thân thể sạch sẽ, nhìn thấy người này, hắn lập tức nhíu mày theo bản năng.

Ấn tượng mà đối phương mang lại cho hắn, chính là một kẻ cực kỳ lôi thôi lười nhác, không chịu rời khỏi cửa nhà mình.

Thậm chí trên người đối phương còn bốc ra mùi vị của một kẻ đáng khinh.

"Đồng... Đồng ý!" Người đàn ông có nickname trên mạng là Đại Địch kia có cảm giác bản thân sắp không thể ngăn cản nước tiểu bên từ trong bàng quang của chính mình nữa rồi.

"Tốt lắm, cho nên anh sẽ cảm kích tôi thôi." Player cười nói.

Ở thời điểm Player nhìn về phía Đại Địch, Tần Trạch có ý đồ muốn nhìn thẳng vào con ngươi của người đàn ông nọ, để thông qua hình ảnh phản chiếu trong con ngươi kia, nhận biết được Player là ai.

Nhưng đáng tiếc, hắn nhìn không rõ lắm, hình ảnh rất mơ hồ.

Giống như thứ ánh sáng trong căn phòng màu đen kia đã bị một loại vật chất nào đó điều khiển rồi, nó luôn rơi vào trong trạng thái cực kỳ quỷ dị.

"Nếu anh thắng trong trò chơi này, coi như cuộc đời anh đã đạt đến một hồi cao trào, và dù bộ phim điện ảnh kia có thối nát đến mấy, ít nhất nó cũng có được một điểm đáng để người ta thưởng thức."

"Nếu anh thua, như vậy tôi sẽ giết chết anh. Và ở trong quá trình tử vong, anh sẽ nhìn thấy đoạn trailer của cuộc đời chính mình, cũng tương đương với tại khoảnh khắc hấp hối kia, anh đã tìm được ý nghĩa tồn tại chân chính của mình."

Player có chút tự xúc động vì hành vi của bản thân mình: "Anh thấy tôi có tốt với anh hay không?"

"Tốt... Tốt..." Đại Địch chỉ cảm thấy muốn tè ra quần.

Trên thực tế, tại thời khắc này gã đang sợ hãi không thôi.

Có cho gã tưởng tượng thế nào chăng nữa, gã cũng sẽ không thể tưởng tượng ra nổi tình huống hiện tại này. Bản thân lại bị người ta bắt cóc ngay giữa đêm khuya? Và sau một trận ẩu đả, rốt cuộc gã cũng ý thức được rằng đối phương là một tồn tại khủng bố mà ít nhất là mình không thể phản kháng nổi.

Player lấy ra một khẩu súng lục mang phong cách cổ xưa, giống như sản phẩm thuộc về thập niên 80 của thế kỷ trước vậy.

Đa số những khẩu súng kiểu này đều là hiện vật được người ta bảo tồn cất giữ, hiện giờ không còn sản xuất thêm.

Nhưng nhìn trình độ bảo dưỡng của khẩu súng kia, có vẻ như đối phương dùng nó để giết chết một con người cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

"Không phải anh đang cho rằng tôi muốn chơi bánh xe tử vong với anh ư? Làm sao có thể chứ? Làm vậy không phải tôi đang bắt nạt anh sao?"

"Là như vậy, Đại Địch tiên sinh à, tôi sẽ lựa chọn một chuyện mà anh vô cùng am hiểu để chơi. Ví dụ như... Bắn súng."

Player bày ra thủ thế mà bất cứ một người đàn ông nào cũng hiểu, sau đó lấy ra một tấm ảnh chụp.

Trên ảnh chụp là một người phụ nữ đang nằm bên trong nhà xác, gương mặt bị rơi đến nát bét.

Ai nhìn vào cũng cảm thấy khủng bố và ghê tởm.

"Anh còn nhớ người phụ nữ này không? À bởi vì cô ấy bị hủy dung vì rơi từ trên trời xuống, cũng chính là nhảy lầu mà người ta thường nói đó. Nhưng không sao cả, những gì anh đã nói thì đều phải giữ lời."

Cư dân mạng Đại Địch tiên sinh nơm nớp lo sợ nói: "Tôi vốn không biết cô ấy..."

Player đưa tay lên môi, ra hiệu cho đối phương giữ im lặng: "Đừng cắt ngang lúc tôi đang nói chuyện, để tôi giúp anh nhớ lại một chút nhé."

Bạn đang đọc [Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch của Canh Tòng Tâm

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!