Chu Phàm trầm giọng nói:
- Hai con quái quyệt này có liên quan di tới quan tài trong hồ không?
- Cái này thì không thể xác nhận.
Mao phù sư lắc đầu,
- Quái quyệt cấp cao có thể điều khiển quái quyệt cấp thấp, nhưng không ít quái quyệt thích độc lai độc vãng, rất ít có liên quan tới quái quyệt không cùng loại.
- Vậy nguyền rủa trên người thì thế nào?
Chu Phàm không tiếp tục truy hỏi, mà là hỏi nguyền rủa khiến hắn quan tâm hơn.
Mao phù sư trầm ngâm một chút lại nói:
- Nguyền rủa ngươi trúng chắc là Nhãn Chú, loại nguyền rủa này là một loại ấn ký, đến từ nguyền rủa của quái quyệt đặc thù, nguyên lý thì vẫn chưa quá rõ, bình thường xuất hiện vào lúc quái quyệt vừa hiện ra trước mắt người ta.
- Ý của ngươi là bởi vì ta là người đầu tiên thấy phù quan (quan tài bồng bềnh trên không) đó xuất hiện, cho nên đã bị nguyền rủa?
Chu Phàm khẽ nhíu mày nói.
Mao phù sư gật đầu nói:
- Là ý này, nhưng loại Nhãn Chú này là rất hiếm thấy.
Chu Phàm hỏi:
- Nhãn Chú có thể giải trừ không?
- Loại nguyền rủa này sẽ không lập tức trí mạng, nhưng có thể cởi bỏ hay không thì phải thử mới biết được.
Mao phù sư từ trong ngực lấy ra hai phù lục giấy vàng, một đạo trong đó rộng bằng ba ngón tay, một đạo rộng bằng hai ngón tay.
Mao phù sư đặt phù lục trên mặt đất nói:
- Ngươi tới đây dán phù lên người mình, trước tiên dán cái nhỏ rồi dán cái lớn.
Sau khi Mao phù sư nói xong liền lui lại, Chu Phàm đi tới cầm lấy hai đạo phù lục, hắn nhìn phù văn chu sa trên phù lục, không vội dán lên, mà là hỏi:
- Dán hai đạo phù lục này có nguy hiểm gì không?
Nếu hai đạo phù lục này có nguy hiểm tới tính mạng, Chu Phàm phải cân nhắc một chút.
Mao phù sư lắc đầu nói:
- Không có nguy hiểm.
Chu Phàm nhìn mặt Mao phù sư, hắn dừng lại một chút mới dán phù lục rộng bằng hai ngón tay lên trên cánh tay.
Phù văn từ trên đạo phù lục này lan ra, rất nhanh liền chui vào trong cánh tay.
Mu bàn tay trái của Chu Phàm bắt đầu nóng lên, hắn nhìn về phía mu bàn tay, trên mu bàn tay hiện lên một đồ án quan tài màu máu.
Mọi người đều mặt đầy ý sợ hãi nhìn đồ án quan tài màu máu trên mu bàn tay Chu Phàm.
Sắc mặt Chu Phàm hơi có biến hóa, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mao phù sư.
Mao phù sư nói:
- Đây là chú ấn ẩn tàng trong cơ thể ngươi, đạo phù lục đó của ta khiến nó hiện ra dấu hiệu, hiện tại ngươi dán đạo phù lục thứ hai lên, có thể khu trừ nguyền rủa hay không thì phải xem đạo phù lục thứ hai này.
Chu Phàm lại dán đạo phù lục thứ hai lên, phù tuyến hoàng sẫm từ trên giấy vàng đi xuống, hướng về phía chú ấn quan tài màu máu trên mu bàn tay rồi vây lại.
Chú ấn cảm nhận được uy hiếp, nó bắt đầu tỏa ra huyết quang rực rỡ.
Phù tuyến vàng đậm dưới sự bao phủ của huyết quang rất nhanh liền tiêu tán không thấy tung tích.
Sắc mặt Chu Phàm biến thành khó coi, đạo phù lục này của Mao phù sư không có công hiệu.
Mày Mao phù sư nhíu lại rất sâu, hắn thở dài nói:
- Phù lục không có hiệu quả rồi.
- Mao lão đại nhân...
Lỗ Khôi nhìn Chu Phàm, hắn muốn nói lại thôi.
Ngón tay phải của Chu Phàm hơi động đậy một chút, có điều hắn vẫn dằn lại, không nắm lấy chuôi đao của trực đao bên hông.
Mao phù sư xua tay, mở miệng trước:
- Chu Phàm, ngươi cứ yên tâm, phù lục không có hiệu quả, nhưng không có nghĩa là chú ấn không thể giải được, đợi ta cùng Hoàng huynh tới Tiểu Khưu Hồ một chuyến, giết Hắc Oán, chú ấn này sẽ tự giải.
- Như vậy rất tốt.
Chu Phàm gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười.
Rất nhanh Trứu Thâm Thâm dẫn theo Hoàng phù sư và La thôn chính tới đây.
Mao phù sư đi tới nói vài câu với Hoàng phù sư, sắc mặt Hoàng phù sư nghiêm túc nhìn Chu Phàm, sau đó lại thu hồi tầm mắt thương lượng với bốn người Mao phù sư, Lỗ Khôi, La thôn chính, Trứu Thâm Thâm.
Chu Phàm đứng ở xa xa không nghe rõ bọn họ đang thảo luận gì, sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh ngồi xếp bằng dưới đất, hắn lấy ra lương khô chưa bị mưa làm ướt chia cho Lão Huynh một chút rồi tự mình ăn.
Hắn chiến đấu một tiếp tục, cảm thấy đói bụng, đợi lát nữa rất có thể còn có chuyện phát sinh, hiện tại cứ lấp đầy bụng mới có khí lực chiến đấu.
Nếu có thể, Chu Phàm không muốn đoạn tuyệt với đội tuần tra, nhưng hắn phải phòng ngừa trong thôn kiêng kị chú ấn trên người hắn là giết hắn.
Khả năng qua cầu rút ván không phải không có, dẫu sao lòng người cũng khó lường.
Sau khi Chu Phàm ăn xong lương khô, bên kia dường như cũng đã thương lượng ra một kết quả.
Hoàng phù sư để lại Trứu Thâm Thâm trong năm người, bốn người còn lại thì xoay người rời khỏi doanh địa, đi tới phương hướng Tiểu Khưu Hồ.
Trứu Thâm Thâm bước về phía Chu Phàm, hắn dừng lại cách Chu Phàm mười bước, ngồi xuống, trường kiếm của hắn đặt ngang trước đầu gối, ánh mắt lạnh lùng.
Chu Phàm hỏi:
- Bọn Hoàng lão đại nhân là muốn đi đối phó huyết quan trong hồ à?