Tiếng sàn sạt càng lúc càng gần, tựa như vang lên ở trong phòng, lại tựa như sắp thẩm thấu vào cốt tủy, nhưng bóng người trên giường lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Tiếng sàn sạt bỗng nhiên ngừng lại, tường đất bỗng nhiên vang lên tiếng bốp bốp, thanh âm này từ phía dưới tường đất kéo dài lên trên, đây là có thứ gì đó đang leo lên tường đất.
Tiếng leo lên tường đất rất nhanh đã hóa thành tiếng lạch cạch giẫm lên mái ngói, thứ này đã trèo lên nóc nhà.
Nhanh chóng di động trên mái ngói, không đến một lúc liền ngừng lại.
Thanh âm triệt để biến mất, tựa như tất cả chưa từng phát sinh.
Mái ngói có cửa sổ trời dài rộng ba tấc, trên cửa sổ mái nhà có lắp chéo tấm lưu ly, tấm lưu ly rất nhanh đã bị đẩy ra, một tròng mắt từ trên cửa sổ mái nhà hiện ra.
Tròng mắt rất lớn, so với cửa sổ mái nhà thì chỉ nhỏ hơn một vòng, trong tròng mắt xanh sẫm là một con ngươi có điểm đỏ, con ngươi có điểm đỏ chậm rãi dao động.
Quan sát một lúc, tròng mắt từ trên cửa sổ rơi xuống, phía sau tròng mắt là yên khí màu đen phiêu đãng.
Yên khí màu đen lướt qua tròng mắt hạ xuống đất trước, huyễn hóa ra một tròng mắt xanh thẫm hình người khói ba chân ba tay.
Tròng mắt xanh thẫm của Chú Quỷ nhìn chằm chằm bóng người nằm trên giường được màn che bao phủ, nó không chút do dự xông lên giường, muốn mang tế phẩm về.
Màn che bị xé rách thành từng mảnh, chỉ là trên chiếu chỉ có chăn bông và gối gỗ cứng xếp thành hình người.
Tròng mắt xanh thẫm của Chú Quỷ đột nhiên co rút lại, điểm đỏ trong tròng mắt cơ hồ đã không thể nhìn thấy.
Lúc này, một thanh trực đao mang theo lửa khói lặng lẽ xuyên qua ngực Chú Quỷ.
Xì, hỏa diễm bốc ra khói đen, khói đen lờ mờ có xu thế tản đi, toàn thân Chú Quỷ run rẩy, ba cái tay khói hóa thành móng sắc, muốn đâm tới hướng phía sau.
Nhưng trực đao còn nhanh hơn móng sắc của nó, trực đao không hề dừng lại cắt qua khói đen một mực gạt lên trên, cuối cùng bổ vào tròng mắt xanh thẫm, trong nháy mắt đánh trúng tròng mắt xanh thẫm, hỏa diễm trên trực đao tựa như đụng phải con mồi, đột nhiên phun trào bốc cháy.
Tiếng hét thê thảm từ trong phòng một mực khuếch tán ra ngoài phòng.
Khói đen tản đi, tròng mắt xanh thẫm dính lửa bốc cháy, rất nhanh đã bị đốt thành bột phấn.
Chu Phàm rút đao nhìn khói đen bốc lên nóc nhà, khói đen chậm rãi phiêu tán, thuận theo khe ngói và cửa sổ bay đi.
Chu Phàm hơi nhướng mày, Chú Quỷ này chắc là chết rồi.
Chu Phàm nhìn trực đao dày đặc văn lộ đỏ, trực đao được quấn lên hai đạo Tiểu Diễm Phù, Chú Quỷ này chỉ là một con quái quyệt cấp Hắc Du, bị hắn một đao đâm trúng chỗ yếu hại như vậy, chết cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ là Chú Quỷ này thật sự quá ngu, trước khi đến làm ra động tĩnh lớn như vậy, mà đã làm ra động tĩnh lớn như vậy vì sao nó lại phải từ cửa sổ mái nhà tiến vào?
Chu Phàm không nghĩ nhiều nữa, quái quyệt là vốn không có đạo lý gì để nói, hắn xác nhận phù lực trên trực đao của mình vẫn chưa hoàn toàn tiêu hao hết, liền hướng ánh mắt về phía cửa gỗ.
Lão Huynh từ dưới gầm giường chui ra, nó cũng nhìn cửa gỗ.
- Lão Huynh, cảm thấy gì à?
Chu Phàm mở miệng hỏi.
Lão Huynh chỉ nhìn chằm chằm cửa gỗ, không phát ra thanh âm gì, trong ánh mắt của nó mang theo vẻ nghi hoặc, hiển nhiên nó cũng không dám khẳng định bên ngoài có tồn tại gì hay không.
Chu Phàm nghiêm mặt, kỳ thật hắn một mực hiểu được, Chú Quỷ đầu tiên không hề đáng sợ, đáng sợ là người áo đen đó và Trương Hạc trốn trong chỗ tối.
Sau khi hắn xác nhận ý đồ của Trương Hạc, liền nghĩ bọn Trương Hạc lúc nào sẽ đến?
Chu Phàm rất nhanh lại có kết luận, bọn Trương Hạc sẽ chờ sau khi Chú Quỷ tới đấu một trận với mình mới xuất hiện, bởi vì bất kể ai thua ai thắng, đối với bọn họ mà nói đây đều là thời cơ thích hợp nhất.
Chu Phàm có nắm chắc rất lớn, bọn họ đang ở ngay ngoài phòng.
Vừa rồi tiếng kêu trước khi chết của Chú Quỷ, bọn họ cũng có thể nghe thấy, chỉ sợ bọn họ đang đã rất gần ngoài phòng rồi.
Chu Phàm dùng 'Bọn họ' để miêu tả, ý là đang nhắc nhở mình, đối phương có thể không chỉ không ngừng một người.
Vào lúc thế này, Chu Phàm không dám tùy tiện lao ra, đối phương cũng không dám xông vào.
Lặng lẽ giằng co với người ở ngoài phòng, Chu Phàm biết như vậy là có ưu thế đối với mình, đối phương không tiến vào, đối với mình mà nói là chỉ có lợi chứ không có hại.
Bọn Trương Hạc có ý đồ đặc biệt đối với hắn, vậy không nhịn được chắc là bọn họ mới đúng, chỉ cần bọn họ không nhịn được mà xông vào, đến lúc đó chịu thiệt chính là bọn họ.
Một bộ phận sự chú ý của Chu Phàm đặt ở trên cửa gỗ, một bộ phận thì đặt trên cửa sổ mái nhà, đây là hai nơi mà bọn họ có khả năng nhất xông vào nhất.
Lỗ tai dựng đứng của Lão Huynh bỗng nhiên giật giật, nó đột nhiên xoay người sủa.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, ở sau lưng!