Vụ cười cười nói:
- Bởi vì ta hi vọng ngươi thôi động thuyền đi tới, như vậy sẽ mang tới cho ta nhiều lạc thú hơn, bởi vì chiếc thuyền này cũng hi vọng đi tới, cho nên ta cảm thấy nên nói với ngươi, cho dù là miễn phí cũng không sao cả.
- Ngươi nói chiếc thuyền này hi vọng đi tới?
Chu Phàm nhìn giáp bản dưới chân, sắc mặt của hắn hơi biến hóa,
- Chẳng lẽ, thuyền này còn có ý thức à?
Vụ nói:
- Cái này nếu nói với ngươi thì phải thu thọ mệnh, ngươi muốn biết không?
Chu Phàm sầm mặt lắc đầu, hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, Khôi Hà Không Gian khắp nơi quỷ dị, thuyền có ý thức cũng không phải chuyện kỳ quái gì, mấu chốt là có nên để thuyền đi tới hay không?
Nếu thật sự giống như Vụ nói, càng đi tới, thứ có thể câu được lại càng tốt, vậy mồi câu này bỏ ra cũng đáng.
Chu Phàm cảm thấy Vụ sẽ không nói dối trên loại chuyện này, bởi vì chỉ cần thuyền đi tới là biết thật giả, Chu Phàm tạm thời buông cần câu xám đậm trong tay xuống, nói:
- Muốn thuyền đi tới cần bao nhiêu mồi câu?
- Đi tới mười mét chỉ cần một con sâu xám.
Vụ ngẩng đầu nhìn ba con sâu xám nhỏ trong quả cầu lưu ly, đáp.
Đi tới mười mét cần một con sâu xám?
Chu Phàm cẩn thận suy tư, qua một lúc mới nói:
- Ta muốn biết là, nếu chỉ đi tới mười mét, phẩm chất thứ câu lên sẽ có cải thiện không? Nếu không khác gì nhau, vậy cần đi tới bao nhiêu mét mới có khác biệt, lần thứ hai đi tới mười mét lại cần bao nhiêu mồi câu?
Chu Phàm lo lắng là cự ly mười mét ngắn như vậy, đồ câu được không khác gì nhau, dẫu sao Vụ chỉ nói càng đi tới thì thứ câu được lại càng tốt, nhưng không rõ đi tới mười mét thì có thể câu được thứ tốt.
Vụ cười nói:
- Nói với ngươi cũng không sao, càng đi tới thì càng cần nhiều sâu xám, có điều lần thứ hai đi tới mười mét cũng chỉ cần một con sâu xám, ta nghĩ ngươi sẽ không bỏ tất cả sâu xám vào để thuyền đi tới đâu, đi tới mười mét cũng có thể khiến phẩm chất thứ câu được có cải thiện rồi.
- Phải nói là mỗi lần đi tới phẩm chất của vật phẩm câu được đều sẽ có cải thiện, thuyền hi vọng ngươi không ngừng đi tới, sẽ không để ngươi làm không công.
Câu trả lời của Vụ khiến Chu Phàm rất hài lòng, đúng như Vụ nói, hắn quả thật sẽ không bỏ tất cả mồi câu vào để thuyền đi tới, Chu Phàm lại nhíu mày cân nhắc, hiện tại hắn có ba mồi câu, nếu không để thuyền đi tới, vậy thứ có thể câu được sẽ nhiều hơn, nhưng nếu để thuyền đi tới, phẩm chất của vật câu lên có thể có được đề thăng.
Chu Phàm suy nghĩ một hồi lâu, mới quyết định để thuyền đi tới mười mét, dẫu sao cho dù đi tới mười mét, hắn vẫn còn hai mồi câu.
Sau khi Chu Phàm nghĩ ổn thỏa rồi, nói:
- Ta muốn để thuyền đi tới, nên làm như thế nào?
Vụ nói:
- Ngươi xác định rồi chứ? Nếu xác định rồi, vậy chỉ cần trả giá một con sâu xám, còn lại giao cho ta là được.
- Ta xác định.
Chu Phàm lại nói một cách khẳng định.
Trên mặt Vụ lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn chỉ nhẹ nhàng xòe tay, quả cầu lưu ly bồng bềnh trong không trung rơi xuống tay hắn, một con sâu xám không đếm xỉa tới trở ngại của mặt lưu ly chui ra, rơi vào trong lòng bàn tay Vụ.
Quả cầu lưu ly rất nhanh lại bồng bềnh bay lên.
Chu Phàm nhìn sâu xám trong lòng bàn tay Vụ, sâu xám này bò trên tay Vụ, rất nhanh liền cuộn lại, một quang đoàn màu xám.
- Vậy xuất phát thôi.
Vụ phất tay, quang đoàn màu xám hạ xuống, chui vào trong giáp bản triệt để biến mất.
Tiếng ong ong vang lên, cả chiếc thuyền đều bắt đầu rung rung, cần câu, đồng hồ cát trên bàn cũng theo đó mà rung rung.
Lấy giữa giáp bản làm một đường, liên tiếp dâng lên mười cột buồm sắt, mỗi một cột buồm sắt đều cao ba mươi trượng.
Sương mù màu xám phiêu đãng trong không khí phun trào, hội tụ về phía cột buồm trên thuyền gỗ, biến ảo thành vải bạt xám to lớn, đây là buồm.
Đây mới là hình dạng thực sự của chiếc thuyền này à? Trong mắt Chu Phàm mang theo vẻ chấn động nhìn biến hóa của thuyền gỗ, nhưng vẫn không đủ, trong Khôi Hà Không Gian căn bản không có gió thổi, hắn sớm đã phát hiện những sương mù đó vốn không phải là dựa vào gió để bồng bềnh, mà là dựa vào lực lượng kỳ quái nào đó.
Vậy gió ở đâu ra? Đây chính là thuyền buồm dựa vào sức gió để đẩy đi.
Chu Phàm nhìn về phía Vụ, Vụ lại ngẩng đầu nhìn huyết cầu to lớn treo trong không trung, hắn trầm giọng nói:
- Thuyền đã treo buồm, vì sao ngươi còn không nổi gió?
Tựa như có tồn tại nào đó nghe thấy lời nói của Vụ, Khôi Hà Không Gian rất nhanh liền nổi gió.
Cuồng phong thổi lên, xua tan sương mù, thổi cho sông xám phẳng như mặt gương nhíu lại, hắc ảnh ở đáy sông điên cuồng bơi lội.
Thổi cho quần áo của Chu Phàm và Vụ bay phần phật, Vụ nhẹ nhàng híp mắt lại, Chu Phàm thì chỉ nhìn chằm chằm huyết cầu, hắn luôn cảm thấy huyết cầu ẩn tàng bí mật lớn hơn.