- Tinh thần không tồi, vốn ta còn sợ tiểu tử ngươi sau khi búi tóc sẽ mất tinh thần.
Đại Liễu cười cười đấm vào vai Chu Phàm.
Chu Nhất Mộc và Chu Phàm đón Đại Liễu vào trong phòng.
Lúc này Quế Phượng mới từ trong phòng bếp đi ra.
- Tẩu tử.
Đại Liễu lại cung kính khom người chào, lộ ra vẻ rất khách khí.
- Tới rồi à.
Quế Phượng không cười, nàng chỉ gật đầu, trong lòng nàng biết, đối phương hiện tại càng khách khí, đợi lát nữa nói chuyện nói sẽ càng không khách khí, cho nên nàng ta không cười nổi.
Quế Phượng xoay người trở về phòng bếp chuẩn bị thức ăn nhắm rượu.
Chu Nhất Mộc thì nói chuyện phiếm với Đại Liễu, Chu Phàm thì ở bên cạnh ngồi nghe.
Đại Liễu so với Chu Nhất Mộc thì lộ ra giỏi ăn nói hơn nhiều, phần lớn là nói tới một số việc vặt vãnh trong thôn, Chu Nhất Mộc thỉnh thoảng mới bình phẩm vài câu.
Có điều Chu Phàm không nghiêm túc lắng nghe, hắn đang nghĩ khi nào mới có thể kết thúc việc này, trong lòng hắn là muốn chờ việc này kết thúc, còn đi tu luyện, buổi sáng ngày mai hắn sẽ tới bên đội tuần tra báo danh, thời gian không còn nhiều.
Đại Liễu nói một lúc, mới chú ý thấy Lão Huynh im lặng nằm trong góc, hắn nói:
- Ơ, con chó này có chút quen mắt, Chu đại ca, trong nhà ngươi nuôi chó từ lúc nào vậy? Nhưng cũng quá già rồi.
Chu Nhất Mộc không giấu giếm nói:
- Chó này là lão cẩu trong nhà lão Vương đầu, ta mua về cho Phàm nhi.
- Ồ.
Đại Liễu Liễu gật đầu, trên mặt hắn không có vẻ quá kinh ngạc,
- Thì ra là lão cẩu trong nhà lão Vương đầu, con này cũng rất thích hợp với A Phàm, có nó, vậy chuyện tuần tra A Phàm chỉ cần cẩn thận một chút, chắc không có vấn đề lớn.
Chỉ cần là biết số tuổi thọ của Chu Phàm, ai cũng có thể đoán được Chu Phàm nhất định sẽ gia nhập đội tuần tra thôn, Đại Liễu đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhắc tới chuyện đội tuần tra, bầu không khí khó tránh khỏi biến thành nặng nề.
Có điều may mà, Quế Phượng đã mang lên gà, rau xanh, đậu tằm.
- Đại Liễu, chúng ta vừa uống vừa tán gẫu.
Chu Nhất Mộc xua tay, khách khí nói.
- Ừm, ta và Chu đại ca đã rất lâu rồi không say.
Đại Liễu cười nói sang sảng.
Vốn nếu chỉ là uống rượu, Quế Phượng và Chu Phàm có thể sẽ không tham dự, nhưng tình huống hôm nay lại khác, cho nên Chu Phàm và Quế Phượng cũng ngồi cùng cạnh bàn ăn.
- Tẩu tử không uống rượu, nhưng A Phàm đã búi tóc, Chu đại ca cho hắn uống một chút đi.
Đại Liễu nhìn Chu Phàm cười nói.
Chu Nhất Mộc gật đầu, xem như đáp ứng.
Đại Liễu bóc giấy dán rượu, đầu tiên là rót cho Chu Nhất Mộc một chén, sau đó lại rót cho Chu Phàm một chén, cuối cùng mới rót cho bản thân một chén.
Rượu trong chén có màu xanh nhạt, lộ ra hơi đục, đây là Phiêu Lao Tửu (rượu đục xanh).
- Ta kính Chu đại ca một chén.
Đại Liễu bưng chén rượu lên nói,
- Nếu không có Chu đại ca, chỉ sợ Đại Liễu ta sớm đã nằm dưới lòng đất, hóa thành một dúm đất rồi.
Chu Nhất Mộc bưng chén rượu lên chạm với hắn, hai người cùng uống.
Ngay cả Chu Phàm cũng bị Đại Liễu rót cho mấy chén, có điều số độ của rượu cổ đại không cao, Chu Phàm không thấy say.
Chén đến chén đi, lại ăn một chút thức ăn, đợi cho tới lúc rồi, Đại Liễu mới buông chén rượu.
Đại Liễu buông chén rượu, Chu Nhất Mộc lại uống một ngụm rượu trong chén, rồi cũng buông xuống theo.
Trong lòng Chu Phàm và Quế Phượng hiểu được, Đại Liễu muốn nói chuyện rồi.
Đại Liễu dùng ống tay áo lau giọt rượu dính trên râu, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Chu đại ca, tẩu tử và A Phàm, hôm nay ta tới đây, tin rằng các ngươi cũng đoán được một chút rồi, ta có chuyện liên quan tới hai nhà chúng ta muốn nói.
Bầu không khí có chút ngưng trệ, Chu Nhất Mộc nói:
- Đại Liễu, bất kể là như thế nào, chúng ta vẫn là huynh đệ, có chuyện gì cứ nói thẳng là được.
Quế Phượng không nói gì, chỉ trầm mặc nghe.
Tâm tình của Chu Phàm có chút quái dị, kiếp trước kiếp trước bận chiếu cố nãi nãi và muội muội, bận học tập công tác, ngay cả bạn gái cũng không có, hôm nay lại gặp loại chuyện bị người ta từ hôn này.
- Ta biết yêu cầu này sẽ khiến Chu đại ca rất khó xử.
Tầm mắt Đại Liễu trước tiên nhìn từ trên người Chu Phàm rồi chuyển qua Chu Nhất Mộc,
- Nhưng ta vẫn phải nói...
Đại Liễu tạm dừng một chút, mới khẽ cắn môi nói:
- Ta hi vọng trong đoạn thời gian này tìm ngày lành để A Phàm và Tiểu Liễu thành thân.
Lời này vừa được nói ra, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng lập tức ngây đơ.
Chu Phàm cũng có chút ngây đơ, không phải nói đến để từ hôn à? Sao lại biến thành thương lượng hôn kỳ? Cho dù nữ nhi của ngươi bộ dạng cũng cao lớn thô kệch như ngươi, vậy cũng đừng đẩy nàng vào hố lửa chứ, loại đoản mệnh như ta, không sống được mấy năm nữa, ngàn vạn lần đừng làm như vậy ...
Sau khi có phản ứng, Chu Nhất Mộc trầm giọng nói:
- Đại Liễu, ngươi uống say à? Nói vớ vẩn gì thế?