- Vệ Cổ là bảo vật quý giá nhất của Tam Khưu Thôn, khi ta còn nhỏ đã có rồi, mưa gió bất xâm, nghe lão nhân trong thôn nói, trống này người gõ không vang, nó sẽ tự động phát ra thanh âm giống như tiếng sấm, nhưng khi nó phát ra thanh âm như vậy, đó chính là tai ương diệt thôn.
Trong mắt Trương Mộc Tượng mang theo một tia cảm thán.
- Nói cách khác trống này trước giờ chưa từng vang.
Chu Phàm nhướng mày nói.
Trương Mộc Tượng cười nói:
- Đương nhiên, tuy chúng ta có đôi khi cũng muốn biết khi nó vang lên sẽ hùng tráng như thế nào, có điều vẫn hi vọng cả đời nó sẽ không vang.
Sầu Hầu không nhịn được nói:
- Nói không chừng ta gõ vào một gậy, có thể khiến trống này vang.
Trên mặt Trương Mộc Tượng tắt cười, hắn lườm nhi tử của mình một cái, cả giận nói:
- Đồ khốn khiếp này, nếu thực sự gõ vang, ngươi chính là tội nhân trong thôn.
Sầu Hầu rụt cổ, không dám nói nhiều nữa.
- Không sao, để hắn gõ, chỉ cần hắn không sợ bị chấn gãy cổ tay của mình.
Lỗ Khôi cười ha ha đi tới, giống như một ngọn núi nhỏ đang di động.
- Lỗ đội trưởng.
Bốn người Chu Phàm chắp tay thi lễ.
Lỗ Khôi đầu tiên là nhìn nhìn Hàn Cốt Bạch Côn trong tay Sầu Hầu, hắn lại nhìn Lão Huynh ngồi bên chân Chu Phàm, ánh mắt hơi sáng lên nói:
- Chu đại ca, Trương Mộc Tượng, các ngươi đúng là bỏ hết vốn liếng.
Chu Nhất Mộc nói:
- Hai đứa bọn A Phàm nhờ cả vào ngươi.
Trương Mộc Tượng cũng nói theo
- Phiền Lỗ đội trưởng chiếu cố hơn một chút.
Lỗ Khôi trịnh trọng nói:
- Xin Hai vị cứ yên tâm.
Chu Nhất Mộc xoay người nhìn về phía Chu Phàm nói:
- Tự ngươi cẩn thận.
Chu Phàm từ trong mắt Chu Nhất Mộc nhìn ra vẻ quan tâm và lo lắng, hắn gật đầu nói:
- Cha, ta biết rồi.
Trương Mộc Tượng chỉ vỗ vỗ vai Sầu Hầu:
- Đừng quên những gì tối hôm qua ta nói với ngươi.
Sầu Hầu cười nói:
- Cha, ta nhớ rồi.
Chu Nhất Mộc và Trương Mộc Tượng rất nhanh liền rời khỏi.
Lỗ Khôi nhìn Chu Phàm và Sầu Hầu cười nói:
- Hoan nghênh gia nhập đội tuần tra, sau này mọi người chính là huynh đệ, quy củ trong đội cũng không tính là nhiều, chỉ cần không làm trái với những quy củ đó, sẽ không ai làm khó các ngươi, cái khác thì chờ hai người mới còn lại tới sẽ nói kỹ với bốn người các ngươi.
Lần này gia nhập đội tuần tra, trừ Chu Phàm và Sầu Hầu ra, còn có hai người mới nữa.
Lỗ Khôi nhìn cái nồi đen trên đầu Sầu Hầu, tò mò hỏi:
- Sầu Hầu, Hàn Cốt Bạch Côn trong tay ngươi và lão cẩu mua từ chỗ lão Vương đầu của Chu Phàm thì ta đều có thể nhận ra, nhưng thứ trên đầu ngươi, thứ cho ta mắt vụng, đây là bảo bối gì thế?
Chu Phàm cũng rất hiếu kỳ, hắn nhìn cái vung nồi gồ ghề đó, vung nồi vừa hay che khuất đầu Sầu Hầu, giống như một cái mũ giáp xấu xí.
- Cái này á, chính là vung nồi nhà ta dùng để cơm.
Sầu Hầu lấy tay chỉ chỉ vào vung nồi trên đầu, nói.
Lỗ Khôi và Chu Phàm đều có chút ngạc nhiên, vậy thứ này có ích lợi gì?
Sầu Hầu cười nói:
- Các ngươi không hiểu đâu, đây là lão nương khăng khăng bắt ta đội, nàng nói bất kỳ bộ vị nào trên thân thể đều không quan trọng bằng đầu, bộ vị khác bị thương, nói không chừng vẫn có thể giữ lại một hơi, nếu đánh trúng đầu vậy thì thật sự là xong đời. A Phàm, ngươi thấy lão nương ta nói có đúng không?
Chu Phàm không cười, mà là vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Sầu Hầu, lão nương ngươi nói cực đúng.
Lỗ Khôi không nhịn được mà phá lên cười, có điều hắn không nói gì, nếu Sầu Hầu thích, muốn đội cái bát tô tới đây, hắn cũng không có ý kiến.
Chỉ chốc lát sau, hai thiếu niên khác cũng được đưa tới, trưởng bối của bọn họ đưa người đến, nói một tiếng rồi quay về.
Sắc mặt của hai thiếu niên này đều có chút trắng bệch, trong mắt khó có thể che giấu được vẻ sợ hãi.
Hai người bọn họ một người tên là Lý Nhị Lư, một người tên là Hà Tào, hai người cũng tay không giống như Chu Phàm, trên lưng đều đeo một cái bọc.
Lỗ Khôi chỉ nhíu mày, có điều không nói gì.
Sầu Hầu cười cười chào hỏi hai người, Chu Phàm thì không nói gì, chỉ gật đầu với hai thiếu niên này.
Có điều trong lòng Chu Phàm lại biết rõ, hiển nhiên trong nhà hai người này không chuẩn bị gì cho họ, bọn họ có thể sống sót hay không thì chỉ có thể xem vận khí.
Loại chuyện này ở Tam Khưu Thôn là rất bình thường, đội tuần tra bị gọi là đội chịu chết, một mực duy trì tỉ lệ thương vong rất cao, cho dù hao hết tâm tư chuẩn bị vật giữ mạng, cũng chưa chắc có thể sống sót, có một số gia đình là tiết kiệm ba huyền tệ tiền bán mạng, để hài tử của mình dựa vào vận khí mà liều mạng.
Bằng không đến lúc đó quăng hết tiền tài vào, người lại không thể sống sót, trong nhà có thể nói là vừa mất con lại mất tiền, càng thảm thiết hơn.
Cách làm này rất tàn khốc, nhưng đây là lựa chọn của nhà người ta, người ngoài cũng không thể chỉ trích gì, Chu Phàm Chu Phàm cảm thấy mình rất may mắn, cha mẹ có thể nói là hao hết tâm huyết vì hắn.