- Nếu là như vậy, cho dù chết cũng là chết vô ích, ngươi phạm quy củ, đội viên giết lầm ngươi không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
Trịnh Chân Mộc nghiêm túc giải thích.
- Cự ly giữa người của hai tổ là định nghĩa như thế nào?
Chu Phàm hỏi.
- Trên nguyên tắc càng xa càng an toàn, quy định là đứng ở ngoài cự ly cực hạn mà vũ khí dài nhất của hai bên có thể công kích tới là được.
Trịnh Chân Mộc đột nhiên vẫy tay, hơi ngồi xổm xuống nói.
Chu Phàm cũng ngồi xổm xuống theo, nhìn về phía trước, nhưng trên tiểu đạo trừ cỏ dại gỗ vụn ra thì chỉ có gió thổi.
Một lát sau, Trịnh Chân Mộc mới đứng lên tiếp tục tiến về phía trước, nói:
- Hành tẩu ở dã ngoại, không thể cứ một mực đi tới, đi được một lúc thì phải dựa vào cảm giác dừng lại quan sát cẩn thận, đề phòng phía trước xuất hiện chuyện gì đó khiến ngươi không kịp trở tay.
- Đây là nguyên tắc thứ ba à?
Chu Phàm mở miệng hỏi.
- Không phải, đây chỉ là một tiểu kỹ xảo trong tuần tra.
Trịnh Chân Mộc dùng trường thương trong tay đâm vào trong bụi cỏ rồi lại rút ra, trên mũi thương chỉ dính một số vụn cỏ, hắn mới yên tâm gật đầu,
- Nguyên tắc thứ ba là quan trọng nhất, đợi lát nữa mới nói với ngươi.
Đi được một lúc, Chu Phàm và Trịnh Chân Mộc lại dừng chân.
Ngoài vòng tròn phía trước là từng mảng ruộng lúa, ruộng lúa tháng bảy giống như tấm thảm màu vàng, trên từng bông lúa có hạt thóc rủ xuống trên lá lúa vàng nhạt.
Ở bên rìa ruộng lúa dựng từng con bù nhìn.
Bù nhìn dùng gậy gỗ chống, mặc áo cũ màu đen hoặc màu lam, có cái còn đội mũ từ cỏ dại bện thành, nhẹ nhàng lắc lư theo gió.
- Đến rồi, ruộng lúa chính là khu vực mà hai người chúng ta phụ trách tuần tra.
Trịnh Chân Mộc mở miệng nói.
Chu Phàm đoán định một chút, nếu dựa theo Mạch Khuyên để cân nhắc, độ rộng của ruộng lúa chỉ là khoảng trăm trượng của Mạch Khuyên.
Ánh nắng chói chang.
Đi đường một lúc, trán hai người đã đẫm mồ hôi.
Chu Phàm và Trịnh Chân Mộc đi đến dưới một thân cây để hóng mát.
Trịnh Chân Mộc dựa trường thương lên cây, hắn ngồi dưới rễ cây chui ra khỏi bùn đất, lấy ra một bình nước, uống ngụm rồi nói:
- Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.
Chu Phàm cố ý ngồi dưới lá cây cách Trịnh Chân Mộc khoảng nửa mét, hắn cởi trực đao treo bên hông xuống đặt trên đầu gối, lại lấy ra bình nước uống ngụm nước rồi nhíu mày hỏi:
- Ta vốn cho rằng ruộng đồng của thôn là ở trong thôn, không ngờ lại ở ngoài thôn.
Trịnh Chân Mộc hơi sửng sốt nói:
- Cái này mà ngươi cũng không biết à? Ở trong thôn không có nơi thích hợp để làm ruộng, chỉ có thể trồng ở dã ngoại.
Trịnh Chân Mộc đương nhiên không biết chuyện Chu Phàm 'Mất trí nhớ'.
Lão Huynh ngồi trước mặt Chu Phàm, nhìn bình nước trong tay Chu Phàm, thời tiết nóng khiến lão cẩu này đã thè dài cả lưỡi.
Chu Phàm giơ cao bình nước rồi đổ xuống, một dòng nước mát từ trong bình chảy ra, Lão Huynh thè đầu lưỡi, nước không chảy ra ngoài một giọt chui hết vào miệng nó.
Chu Phàm buông bình nước, nói:
- Làm ruộng đều là những thôn dân bình thường, vậy làm thế nào để bảo đảm an toàn cho bọn họ?
Trịnh Chân Mộc tùy ý nói:
- Ruộng đồng ở dã ngoại đều là gieo trồng tập thể cùng nhau thu thập, khi gieo trồng hoặc là thu thập tập thể, đội tuần tra đều sẽ phái ra nhân thủ cảnh giới cho họ, có đôi khi Phù Sư cũng sẽ ở đây...
Khi đang nói, Trịnh Chân Mộc một mực chăm chú nhìn ruộng lúa phía trước bỗng nhiên đổi giọng, nói:
- Tới rồi.
Cái gì tới?
Chu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía ruộng lúa, sau đó sắc mặt của hắn đại biến.
Có một quang mang màu trắng to tới mấy mẫu, giống như là tầng mây di động, lướt qua mấy chục con bù nhìn ùa tới ruộng lúa vàng óng ánh.
Quang mang màu trắng tách ra ở trên vùng trời của ruộng lúa, chia làm vô số những đoàn bạch quang nhỏ, đoàn bạch quang nhỏ biến ảo, hóa thành bạch quang hình người to bằng tiểu hài tử.
Giống như có u hồn màu trắng của hơn trăm tiêu hài tử đang bồng bềnh trên ruộng lúa, chúng đang chơi đùa, phát ra tiếng cười quái dị.
Chu Phàm đứng lên, rút đao ra khỏi vỏ, Tiểu Diễm Phù được hắn một mực giấu trong ống tay áo cũng được hắn vỗ lên trên sống đao, sống đao có văn lộ hình hỏa diễm đang lan ra.
Chu Phàm cầm đao cảnh giác nhìn những u hồn trắng như tiểu hài tử đó, nhưng trong lòng hắn cũng không vững tâm, nhiều u hồn như vậy, một mình hắn có thể chém được bao nhiêu?
- Cất phù và đao đi.
Trịnh Chân Mộc lại không có bất kỳ động tác gì, hắn vẫn ngồi trên rễ cây, sắc mặt rất bình tĩnh nói.
Chu Phàm chỉ nhíu mày, nhưng không nghe theo lời Trịnh Chân Mộc, hắn vẫn giữ tư thế cầm đao, ánh mắt tràn ngập đề phòng.
Đối với chuyện Chu Phàm không dựa theo phân phó của hắn, Trịnh Chân Mộc không hề bất mãn, hắn chỉ cười cười nói:
- Đây là nguyên tắc thứ ba ta muốn nói với ngươi, gặp quyệt chớ động.