Mắt Chu Phàm co rút lại, nhào về phía bọn họ là dã thú toàn thân đen xì, một đôi mắt màu xám vàng, có chút giống với mèo phóng to hình thể.
- Là Mặc Báo (báo mực).
Trịnh Chân Mộc hét lớn một tiếng, trường thương trong tay hắn đã đâm ra trước.
Mặc Báo chính là báo, chứ không phải quái quyệt.
Khi trong đầu Chu Phàm hiện lên ý tưởng này, hắn đạp bước, tiến nhanh về phía trước.
Lão Huynh đã rời khỏi chỗ, sủa to phóng tới Mặc Báo.
Trường thương của Trịnh Chân Mộc tới trước, chỉ là chi trước đang chạy của Mặc Báo giậm một cái, nghiêng người đi, tránh được mũi thương sắc bén.
Đao của Chu Phàm bổ tới đầu Mặc Báo, nếu một đao này mà bổ trúng, Mặc Báo này sẽ đầu thân chuyển nhà.
Mặc Báo không cố công kích Trịnh Chân Mộc, nó phản ứng cực nhanh cúi đầu xuống.
Cuối cùng đao của Chu Phàm chém ngang ra, chỉ vót trúng một cái tai của nó, tai báo bay lên không trung, mang theo giọt máu.
Lão Huynh cắn vào chi sau của Mặc Báo.
Mặc Báo phát ra một tiếng gầm thống khổ, nó đầu tiên là dùng chi sau hất bay Lão Huynh, sau đó nhìn hai người Chu Phàm một cái, xoay người bỏ chạy, nó chạy khập khiễng, nhưng lại không chậm, rất nhanh đã chui vào trong ruộng lúa, bỏ lại từng giọt máu trên mặt đất, hình thành một huyết tuyến.
- Đừng để nó chạy thoát.
Trịnh Chân Mộc phát ra một tiếng cười, giơ trường thương đuổi theo, trong lòng hắn rất hưng phấn, da báo đáng giá không ít tiền.
- Đừng đuổi theo.
Chu Phàm lờ mờ cảm thấy có chút không đúng, muốn gọi Trịnh Chân Mộc lại.
Nhưng Trịnh Chân Mộc đã nhảy vào trong ruộng lúa rồi.
Chu Phàm nhìn Lão Huynh ngã dưới đất, Lão Huynh đã nhanh chóng đứng lên.
Chu Phàm thấy lão cẩu không sao, hắn lại nhìn về phía Trịnh Chân Mộc đang truy đuổi Mặc Báo trong ruộng lúa, Trịnh Chân Mộc đầu cũng không ngoảnh lại mà la lớn:
- Chu Phàm, mau tới đây.
Chu Phàm không để ý đến hắn, trong lòng hiện lên một dự cảm xấu, cúi đầu cấp tốc suy tư.
Sau đó rất nhanh hắn liền nghĩ đến, vì sao báo lại vô duyên xông vào trong ruộng lúa? Hơn nữa còn là chạy loạn trong ruộng, giống như... Một con ruồi không đầu.
Nó bị đuổi vào trong ruộng lúa.
Chu Phàm đột nhiên ngẩng đầu hô to:
- Mau ra đây, trong ruộng lúa có thể có quái quyệt.
Hai chữ quái quyệt khiến lòng cuồng nhiệt truy đuổi báo của Trịnh Chân Mộc nhanh chóng nguội đi, hắn dừng chân, quay đầu về phía bên Chu Phàm.
Vù!
Trong ruộng lúa sau lưng Trịnh Chân Mộc, con Mặc Báo đó đã bị ném bay lên trên, nó phát ra một tiếng kêu rên.
Bùm.
Mặc Báo nổ tung, máu tươi bọt thịt bay tứ tán, giống như là một hồi mưa máu.
Mưa máu rơi xuống mạ non, cũng rơi xuống người Trịnh Chân Mộc.
Trên mặt Trịnh Chân Mộc lộ ra vẻ sợ hãi, hắn chạy nhanh rồi ngã xuống ruộng lúa, nhưng hắn không dám dừng lại, vội vàng đứng lên chạy ra khỏi ruộng lúa.
Trịnh Chân Mộc vừa lao ra khỏi ruộng lúa, trên quần áo dính máu tươi bọt thịt còn kèm theo mấy cọng rơm, nhìn vừa buồn cười lại quỷ dị.
- Phì, đúng là xui xẻo, quần áo bẩn hết rồi.
Trịnh Chân Mộc nghĩ lại mà sợ nhìn ruộng lúa, hắn không nói rõ được bên trong ruộng lúa đã xảy ra chuyện gì,
- Chúng ta trước tiên lui về trong thôn đã.
Nhìn Trịnh Chân Mộc cả người chật vật, Chu Phàm lui về phía sau mấy bước, hắn trầm mặc nhìn Trịnh Chân Mộc.
Trịnh Chân Mộc nhìn động tác của Chu Phàm, hơi sửng sốt nói:
- Ngươi làm gì thế?
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Đừng tới đây, vì sự an toàn của hai người chúng ta, hiện tại cần ngươi dán Trắc Quyệt Phù lên người.
Trịnh Chân Mộc cười khổ nói:
- Đây là ngươi hoài nghi ta à? Cho dù hoài nghi ta, chúng ta trước tiên cứ lui về trong thôn đã rồi kiểm tra, nơi này không an toàn.
- Chỉ dán một chút thôi, không tốn bao nhiêu thời gian của ngươi.
Chu Phàm lạnh lùng nhìn Trịnh Chân Mộc nói, một bộ phận sự chú ý của hắn đặt trên ruộng lúa, nhưng hiện tại ruộng lúa im lặng tới khiếp người, bù nhìn đầu đội mũ rơm dường như đang lay động.
- Được, giờ ta kiểm tra.
Trịnh Chân Mộc đáp ứng, trên mặt hắn lộ ra một tia thấp thỏm, cởi phù đại lấy ra Trắc Quyệt Phù.
Chỉ là Trắc Quyệt Phù còn chưa dán ở người Trịnh Chân Mộc, đột nhiên liền bốc cháy giữa hai ngón tay hắn, sắc mặt Trịnh Chân Mộc trắng bệch, buông Trắc Quyệt Phù đang bốc cháy ra, ánh mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Chu Phàm đã lui về phía sau mấy bước, kéo giãn đủ cự ly với Trịnh Chân Mộc.
Lão Huynh bỗng nhiên sủa to về phía Trịnh Chân Mộc, bộ dạng của nó rất hung ác, nếu không có Chu Phàm xua tay, nó đã cắn xé Trịnh Chân Mộc rồi.
Trịnh Chân Mộc run giọng nói:
- Ta trúng nguyền rủa rồi, ta muốn về thôn tìm Phù Sư đại nhân giải chú.
Nói xong hắn không để ý tới Chu Phàm nữa mà co giò chạy vào trong thôn.
Chu Phàm không định ngăn cản Trịnh Chân Mộc, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Trịnh Chân Mộc đang đưa lưng về phía hắn.
Trịnh Chân Mộc đi được mấy bước, đột nhiên cứng đờ.
Chu Phàm thấy vậy ánh mắt nghiêm lại, hắn chỉ bình tĩnh vỗ Tiểu Diễm Phù một mực nắm chặt trong tay trái lên sống đao, hoàn thủ trực đao hiện lên văn lộ hoả diễm.