- Trong sông có trái cây, vậy chính là có một cây cần câu là chuyên môn câu trái cây, đúng không?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút lại thăm dò.
Đáng tiếc Vụ không trả lời vấn đề này của Chu Phàm,
- Cần câu xám đậm ngươi còn có thể câu một lần nữa, ta kiến nghị tốt nhất là nhanh lên một chút, bởi vì thời gian không còn nhiều của ngươi đã không còn nhiều.
Chu Phàm nhìn đồng hồ cát, quả thật thời gian không còn nhiều, hắn không dám trì hoãn nữa, lãng phí cơ hội lần này, hắn lại vung cần vào trong sông.
Không bao lâu sau, có thứ gì đó bị Chu Phàm câu lên, đây là một miếng da thú to bằng bàn tay, trên da thú khắc phù văn, tỏa ra hoàng quang ảm đạm.
Chu Phàm chạm vào phù văn trên da thú, ngón tay giống như bị điện giật, hắn vội vàng rời ngón tay, thứ này lại là một thứ mà hắn không nhận ra.
Ngắm nhìn da thú một cái, hỏi:
- Thế nào? Muốn giám định không? Vẫn là phí giám định một lần nửa tháng thọ mệnh.
Chu Phàm không nói gì, hắn đầu tiên là nhìn quả cầu lưu ly bồng bềnh trong không trung, sâu nhỏ màu xám trong quả cầu lưu ly đã biến mất, hắn mở miệng nói:
- Nếu ta có mồi câu quái quyệt, có phải có thể sử dụng mồi câu quái quyệt để đổi số lần giám định không.
- Cái này đương nhiên không thành vấn đề, có điều mồi câu quái quyệt ở chỗ ta lại không đáng giá, giống như mồi câu vừa rồi, ta tối đa cho ngươi ba lần cơ hội giám định.
Vụ trả lời rất nhanh.
Chu Phàm nhíu mày nói:
- Chênh lệch giá lớn như vậy, một mồi câu một quái quyệt có thể đổi một năm thọ mệnh, cũng chính là hai mươi bốn lần phí giám định mới đúng, không ngờ ngươi chỉ cho ba lần giám định?
Vụ hờ hững nói:
- Chính là giá này, nếu ngươi cảm thấy không có lợi, có thể dùng thọ mệnh để đổi, bởi vì mồi câu quái quyệt ở trong tay ta quả thật không đáng tiền, ngươi đừng hòng cò kè mặc cả như vừa rồi.
Chu Phàm bất đắc dĩ nói:
- Ngươi giúp ta giám định một chút thứ trong tay đi.
Nếu không biết công dụng của thứ này, vậy không thể sử dụng, lúc trước tuy hắn nói có thể ở bên ngoài tìm người giám định, nhưng trên thực tế làm được lại rất khó khăn, bởi vì hắn ngay cả Tam Khưu Thôn cũng khó mà ra khỏi được, hơn nữa những thứ trong Khôi Hà Không Gian này, hắn cũng không dám để người ta biết.
Vụ búng ngón tay, lại rút đi một dòng quang mang màu trắng từ trên người Chu Phàm, sau đó mới chậm rãi nói:
- Đây là một đạo phù lục hạ phẩm Hoàng cấp gọi là Tiểu Lôi Phù.
- Ngươi nói đây là phù lục?
Chu Phàm nhìn da thú trong tay, vẻ mắt đầy kinh ngạc,
- Phù lục không phải là vẽ trên giấy vàng à?
Vụ cười khẩy nói:
- Đó là ngươi vô tri, ai quy định phù lục nhất định phải vẽ trên giấy? Có chỉ phù (phù giấy), bì phù (phù da), mộc phù (phù gỗ), ngọc phù (phú ngọc), thậm chí là khắc lên dụng cụ vàng bạc cũng có, chúng đều có thể gọi là phù lục, có điều phần lớn là dùng bốn loại chất liệu giấy, da, gỗ, ngọc, làm chủ, trong tay ngươi chính là bì phù.
- Chất liệu khác nhau, vậy chúng có khác biệt gì?
Chu Phàm lại hỏi.
- Khác nhau ở số lần sử dụng, giống như chỉ phù, chỉ phù có tốt tới mấy thì số lần sử dụng cũng chỉ là ba lần, phù lực sẽ xói mòn, mà số lần sử dụng của bì phù là bốn đến sáu lần, phẩm chất của bì phù trong tay ngươi cũng là dùng bốn lần thì phù lực sẽ hết.
Mắt Chu Phàm hơi sáng lên, nếu là như vậy, phù lục da thú trong tay hắn, tương đương với bốn đạo Tiểu Diễm Phù giấy vàng.
- Phương pháp sử dụng có khác biệt gì không?
Chu Phàm hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất.
- Không khác gì chỉ phù cả, với trình độ của ngươi mà xét, chỉ có thể kèm lên trên binh khí.
Vụ thu đã thu thọ mệnh, trả lời rất nghiêm túc.
Chu Phàm vẫn muốn hỏi thêm một số chuyện về phù lục, nhưng loại cảm giác trời đất quay cuồng đã truyền đến, hắn chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
Từ trên giường tỉnh lại, Chu Phàm vội vàng nhìn giường của mình, rất nhanh hắn liền phát hiện phù lục da thú và trái cây Tôi Luyện Thứ bị sương mù bao phủ.
Hai thứ này nhìn thì có chút hư ảo, Chu Phàm vươn tay ra chạm vào một chút, sương mù tản đi, hai thứ biến thành chân thực.
Chu Phàm đầu tiên là cầm lấy phù lục da thú, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ tiếc nuối, hắn vốn còn rất nhiều điều về phù lục da thú muốn hỏi, ví dụ như uy lực của Tiểu Lôi Phù thế nào? Còn có phù lục hạ phẩm Hoàng cấp mà trong miệng Vụ nhắc tới, phân chia phù lục lại là thế nào?
Đáng tiếc là thời gian không đủ.
Chu Phàm cẩn thận cầm trái cây toàn là cốt thứ này, hắn do dự một chút, vẫn không lập tức dụng, mà là tìm chỗ kín đáo cất Tôi Luyện Thứ đi.
Về phần phù lục da thú, hắn quyết định mang theo trên người, có thêm một đạo bì phù, cũng giống như hắn có thêm thủ đoạn giữ mạng vậy, ít nhất cũng không giống như lúc trước, nếu hai đạo Tiểu Diễm Phù bị tiêu hao hết, vậy hắn đối mặt với quái quyệt chính là thúc thủ vô sách.