Chu Phàm lại nhất thời nghẹn lời, hắn không ngờ thực lực của mình lại vẫn bị Trứu Thâm Thâm khinh thường, có điều hắn cũng thừa dịp này hỏi thực lực của ba vị đội trưởng.
Trứu Thâm Thâm cười lạnh nói:
- Của ta thì sẽ không nói với ngươi, Ô Thiên Bát và Lỗ Khôi thì ta cũng không biết.
- Chẳng lẽ cái này cũng xem như là bí mật à?
Chu Phàm hơi sửng sốt hỏi.
Trứu Thâm Thâm trầm mặc một chút mới nói:
- Thời gian ngươi bước vào Lực Khí Sơ Đoạn quá ngắn, không thể cạnh tranh với chúng ta, nói với ngươi cũng không ngại, quan hệ của ba người chúng ta, tin rằng ngươi cũng nhìn ra được, trừ một số vấn đề nhỏ, nhưng xét đến cùng cũng bởi vì là quan hệ cạnh tranh.
- Cạnh tranh gì? Cạnh tranh chức đội trưởng à?
Chu Phàm lại nhíu mày hỏi.
Trứu Thâm Thâm trầm giọng nói:
- Đãi ngộ của đội trưởng là tốt hơn phó đội trưởng, nhưng chút đãi ngộ nhiều hơn này căn bản không tính là gì, cái chúng ta tranh là danh ngạch, danh ngạch tới Thiên Lương Lý để học tập, ba năm một lần, lần trước ta và Ô Thiên Bát bại bởi Lỗ Khôi, năm nay chính là năm thứ ba.
- Tới Thiên Lương Lý học tập có thể có được lợi ích gì?
Chu Phàm vội vàng hỏi, hiện tại hắn mới biết thì ra làm đội trưởng còn có lợi ích này.
- Lợi ích nhiều không?
Cặp mắt lạnh lùng của Trứu Thâm Thâm lộ ra cảm giác khát khao,
- Lợi ích nhiều đến ngươi không thể tưởng tượng được, bất kể là công pháp hay là võ kỹ thăng cấp, Thiên Lương Lý đều là cái gì cần có đều có?
- Tới Thiên Lương Lý có thể học được công pháp võ kỹ, thì ra còn có lợi ích này.
Mặt Chu Phàm lộ vẻ ngạc nhiên,
- Có điều cho dù là như vậy, ta cảm thấy ai đi cũng thế, chỉ cần ước định trở về truyền lại công pháp võ kỹ, các ngươi cũng không cần vì vậy mà tranh tới đầu rơi máu chảy...
Trứu Thâm Thâm lạnh lùng ngắt lời nói:
- Không thể, trước tiên không nói người đi có giấu riêng không, hắn là tuyệt không dám truyền loạn công pháp võ kỹ của Thiên Lương Lý, phàm là người tới Thiên Lương Lý học tập đều sẽ lập quỷ thệ.
- Quỷ thệ là gì?
Chu Phàm kinh ngạc nói.
Trứu Thâm Thâm nhướng mày nói:
- Quỷ thệ chính là một loại lời thề tuyệt đối không thể vi phạm, nếu vi phạm, vậy cũng chẳng khác gì là chết.
Chu Phàm vốn đang muốn hỏi tiếp, nhưng Trứu Thâm Thâm lại xoay người tiếp tục đi luyện kiếm, không muốn nói về đề tài này nữa.
Tan trực về nhà, cơm nước xong, Sầu Hầu tới, Chu Phàm lại chỉ điểm Sầu Hầu tu luyện Tô Tỉnh Tứ Thức, thuận tiện bản thân cũng bắt đầu tu luyện.
Chờ Sầu Hầu tu luyện xong, Chu Phàm đuổi Sầu Hầu về sớm hơn trước kia một chút.
Sau khi Sầu Hầu rời khỏi, Chu Phàm về phòng phát hiện cha mẹ sớm đã đi ngủ, hắn trở lại phòng mình, lấy ra Tôi Luyện Thứ.
Nhìn quả cốt thứ lởm chởm, Chu Phàm trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn dùng sức nắm chặt lại.
Da ở lòng bàn tay lập tức bị cốt thứ đâm rách, máu đỏ tươi tràn ra, nhuộm đỏ cốt thứ tiếp xúc với lòng bàn tay.
Tôi Luyện Thứ hơi nhún nhảy, dịch chảy ra ở đáy hóa thành từng giọt dịch trắng, dịch trắng điên cuồng mấp máy chui vào vết máu ở lòng bàn tay.
Tôi Luyện Thứ như băng tuyết tan chảy, giọt nước chui hết vào vết máu ở lòng bàn tay.
Chu Phàm cố nén cơn đau ở lòng bàn tay, tay phải của hắn dần dần bạch hóa, bạch hóa kéo dài lan ra tới cổ tay, cho đến cả cánh tay, lại từ cánh tay lan ra tới toàn thân.
Cả người Chu Phàm tựa như bị một tầng sương tuyết màu trắng bao phủ vậy.
Nguyên khí vừa tu luyện dành dụm được lập tức đã bị tiêu hao hết, nhục thân truyền đến cảm giác cực kỳ đói khát nguyên khí, sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn vừa định dùng Tô Tỉnh Tứ Thức hấp thu nguyên khí.
Nhưng toàn thân hắn đã cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Chu Phàm trơ mắt nhìn hai tay của mình mọc ra từng cốt thứ trắng thuần, cốt thứ mọc từ đốt ngón tay nhỏ như lông tơ.
Chu Phàm hiện tại nhìn như một quái vật.
Chỉ là hắn không kịp nghĩ nhiều, nguyên khí trong thiên địa đều bị kéo tới, thuận theo cốt thứ ùa vào trong cơ thể hắn.
Phương thức này rất là bạo lực, hoàn toàn không giống tu luyện Tô Tỉnh Tứ Thức hấp thu nguyên khí, một lượng lớn nguyên khí rót vào trong cơ thể, sau đó lại bị dịch trắng trong cơ thể thối luyện luyện hóa, một trận đau đớn từ trong sinh ra, khiến Chu Phàm đau đến sắc mặt vặn vẹo.
Hắn cắn chặt khớp hàm, không dám hé răng, rất sợ làm cha mẹ đang ngủ tỉnh giấc.
Chu Phàm mắng thầm trong lòng, Vụ nói với hắn sẽ hơi đau, nhưng đây con mẹ nó căn bản không thể gọi là hơi đau, thậm chí có thể nói là đau tới không muốn sống.
Nguyên khí không ngừng bị hút vào lại không ngừng bị thối luyện, duy trì khoảng nửa tiếng, cốt thứ ở hai tay thu lại, sương tuyết màu trắng ở bên ngoài thân thể cũng bắt đầu biến mất.
Cảm giác đau biến mất, Chu Phàm ngồi bệt dưới đất, sắc mặt trắng bệch, hắn hiện tại ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được.