Chờ sau khi đến giờ, Chu Phàm rời khỏi Khôi Hà Không Gian tỉnh lại.
Mỗi lần tỉnh lại, hoán đổi không ngừng giữa hai nơi đều mang tới cho Chu Phàm một loại cảm giác không quá chân thực.
Sáng sớm, Chu Phàm tới doanh địa, tìm Lỗ Khôi, Trứu Thâm Thâm an bài công tác tuần tra hôm nay.
Sau khi an bài xong, Lỗ Khôi xoay người đi làm việc khác, Chu Phàm vốn định lại giống như ngày hôm qua, theo Trứu Thâm Thâm làm giám sát giám sát tuần tra.
Chỉ là Trứu Thâm Thâm liếc Chu Phàm một cái, nói:
- Hai ngày qua những gì nên dạy ta đều dạy rồi, hôm nay chúng ta tách ra tuần tra hai bên, ngươi phụ trách một nửa, ta phụ trách một nửa, nếu có vấn đề mà ngươi không thể giải quyết, ngươi lại tới tìm ta... Đây là kiến nghị của ta, nếu ngươi cảm thấy vẫn không được, vậy có thể tiếp tục theo ta học một đoạn thời gian.
Chu Phàm nghiêm túc cân nhắc lại một chút, quả thật không có gì để dạy nữa, cái duy nhất hắn còn thiếu là hiểu biết về quái quyệt, nhưng đây không phải chuyện trong nhất thời có thể học được, Trứu Thâm Thâm cũng không phải loại người chỉ điểm cẩn thận giống như một lão sư, vậy hắn đi theo đối phương cũng không có tác dụng lớn.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút liền đáp ứng.
Sau khi Trứu Thâm Thâm và Chu Phàm xác nhận phạm vi tuần tra của hai người, Trứu Thâm Thâm không chút do dự xoay người rời đi.
Chu Phàm nhìn bóng lưng của Trứu Thâm Thâm, hai hàng lông mày của hắn hơi nhướng lên, thầm suy đoán trong lòng, có lẽ Trứu Thâm Thâm không muốn hắn đi theo bên cạnh, mới áp dụng cách làm này.
Dẫu sao Chu Phàm đi theo bên cạnh hắn, có thể phát hiện thực lực của hắn ở đâu, mà ở trong mắt Trứu Thâm Thâm, Chu Phàm và Lỗ Khôi có quan hệ tốt, có khả năng sẽ tiết lộ bí mật của hắn cho Lỗ Khôi.
Chu Phàm nhún nhún vai, kỳ thật cho dù hắn biết Trứu Thâm Thâm là cảnh giới gì, hắn cũng tuyệt đối không nói một chữ với Lỗ Khôi, tranh danh ngạch Thiên Lương Lý, Chu Phàm tạm thời không định nhúng tay vào.
Nếu thật sự muốn nhúng tay, vậy cũng nên là lúc bản thân hắn cảm thấy có cơ hội để tranh một chút.
Danh ngạch Thiên Lương Lý thì Chu Phàm cũng muốn có, nhưng Chu Phàm cũng tự hiểu lấy mình, trước mắt theo hắn thấy, ba người Lỗ Khôi, Trứu Thâm Thâm và Ô Thiên Bát, thực lực sợ rằng không thấp hơn Lực Khí Cao Đoạn.
Lại thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú, muốn đọ với ba người bọn họ, Chu Phàm vẫn còn yếu.
Chu Phàm mơ hồ cảm thấy, nếu hắn không tiến vào cảnh giới Lực Khí Cao Đoạn, chỉ sợ vẫn không tranh lại được danh ngạch với ba người.
Chu Phàm thu hồi những tâm tư này, đi trên Mạch Khuyên của Tam Khưu Thôn bắt đầu công tác tuần tra một ngày.
Không thể không nói, làm phó đội trưởng, so với làm đội viên bình thường thì thoải mái tự do hơn nhiều.
Nếu tuần tra mệt, có thể tùy thời tìm chỗ nghỉ ngơi, việc duy nhất cần phải làm là thỉnh thoảng giám sát không cho đội viên bình thường ăn bơ làm biếng.
Chỉ là tuần tra một mình có chút buồn chán, hắn là phó đội trưởng, phải làm gương tốt, cũng không thể tìm bọn Sầu Hầu nói chuyện phiếm.
Đến giữa trưa, sau khi hoàn thành một lần tuần tra, Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút, liền tìm một rừng cây trong Mạch Khuyên.
Rừng cây này ở đoạn giữa khu vực hắn phải tuần tra, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, cũng tiện cho hắn lập tức tiến đến trợ giúp.
Tìm một rừng cây như vậy, Chu Phàm không phải để nghỉ ngơi, mà là để luyện tập đao pháp.
Đao pháp chẳng qua là mấy cách dùng như chém, đâm, gạt, bổ... Chu Phàm tạm thời chưa học đao pháp, nhưng hắn cảm thấy cho dù là chém vào không khí cả ngàn lần, vậy cũng có tác dụng nhất định.
Hơn nữa không ngừng chém bổ, cũng có thể khiến hắn thích ứng với khí lực mới tăng trưởng trong cơ thể hơn.
Vẻ mặt Chu Phàm rất nghiêm túc bổ từng đao vào trong không khí.
Ánh mặt trời thuận theo lá cây chiếu xuống.
Trong rừng cây nhỏ vắng lặng không tiếng động, Lão Huynh nằm ở xa xa, không quấy rầy Chu Phàm luyện đao.
Qua một đoạn thời gian, con mắt nheo lại của Lão Huynh bỗng nhiên mở ra, nó ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, lại không phát hiện gì, nhưng vẫn sủa to về phía Chu Phàm.
Chỉ là tiếng sủa không vang lên, Lão Huynh tựa như biến thành một con chó câm điếc, thanh âm của nó không phát ra được.
Chu Phàm dừng luyện đao, hắn không nghe thấy tiếng sủa của Lão Huynh, nhưng hắn cũng cảm thấy không đúng, bởi vì quá im lặng.
Lỗ tai hắn có lẽ không bằng Lão Huynh, nhưng cũng không điếc, rõ ràng lúc trước hắn còn có thể nghe thấy tiếng đao phong khi bổ vào trong không khí, nhưng tiếng đao phong lại đột nhiên biến mất.
Chu Phàm nhìn về phía Lão Huynh, Lão Huynh vừa sủa to, vừa chạy về phía hắn, giống như là phim câm.
Sắc mặt Chu Phàm đại biến, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, tình huống quái dị như vậy, hắn hoài nghi mình đã gặp phải quái quyệt rồi.
Tay trái Chu Phàm sớm đã nắm Tiểu Diễm Phù, tay phải thì nâng hoàn thủ trực đao lên, hoàn cảnh nơi này im lặng tới quỷ dị.
Chu Phàm vừa định mang theo Lão Huynh rút khỏi rừng cây này trước, có điều hắn không hoạt động bước chân.