Bởi vì đang là thời gian làm việc, nên trung tâm thương mại cũng không có nhiều người.
Tôn Tâm Di dẫn Dương Hạo đi đến quán ăn nhẹ ở tầng 4.
Nàng gọi cho Dương Hạo một phần salad bò, còn mình thì ăn một phần salad ức gà.
Người giảm cân không phải không thể ăn thịt, mà là cần chọn những món ăn như thịt gà, thịt bò, thịt tôm, hàm lượng mỡ thấp và protein cao thì có thể yên tâm ăn.
Nhưng thịt bò và tôm hơi đắt, ức gà thì rẻ nhất, chỉ là khó ăn.
Thời đại này mọi người ngày càng coi trọng dáng người, nên các quán ăn nhẹ như này kinh doanh rất tốt, hơn nữa khách hàng đa phần đều là các cô gái trẻ và thành phần tri thức, thuộc về đám người không tiếc tiêu tiền, nên giá cả thường cao hơn các tiệm ăn nhanh bình thường.
Ví dụ như hai suất ăn Tôn Tâm Di vừa gọi, salad bò của Dương Hạo là 42 đồng, của nàng là 28 đồng, lại thêm hai ly nước ngô, mỗi ly 8 đồng, hai người ăn một bữa trưa nhẹ mà mất 86 đồng.
Tôn Tâm Di nói mời khách, Dương Hạo cũng không tranh tính tiền, chủ yếu là tiếp theo hắn còn phải làm nhiệm vụ, vừa hay có thể mượn lý do Tôn Tâm Di mời mình ăn cơm, để tặng quà cho nàng, như vậy sẽ không mất tự nhiên.
Một bữa cơm rất vui vẻ, chủ yếu là hai người đều rất hợp ý, hơn nữa Dương Hạo cũng làm ăn chục ăn rồi, kinh nghiệm giao lưu là không cần bàn cãi.
Cho nên trong quá trình nói chuyện trời đất, hắn vẫn luôn là người chủ đạo, nội dung nói chuyện cũng nằm ở đề tài nhận biết của hắn, khiến cho hắn có vẻ rất hiểu biết và có tri thức.
Khi rời khỏi quán ăn, Dương Hạo mở miệng nói: “Nếu không vội thì cùng đi dạo đi, tôi muốn mua hai bộ đồ tập.”
“Cũng được.”
Tôn Tâm Di mỉm cười gật đầu, thông qua bữa cơm này, nàng đã có nhận biết rõ ràng hơn về Dương Hạo, đối phương cho người cảm giác rất trầm ổn, nhưng thực tế lại hài hước, hiểu biết rộng, trên người có loại sức hút của đàn ông trưởng thành, khi đi cùng Dương Hạo, Tôn Tâm Di cảm thấy rất thỏa mái, cho nên cũng không bài xích chuyện đi dạo phố, thậm chí còn hơi hưởng thụ.
Hai người đi dạo một vòng từ tầng 4 đến tầng 1, trung tâm thương mại Tinh Quang thuộc về khu thương mại cao cấp, có khá nhiều mặt hàng xa xỉ và cao cấp, đều nằm ở vị trí tốt nhất trong tầng 1.
Ví dụ như các nhãn hiệu nổi tiếng LV, Prada, Cartier.
Trong quá trình dạo phố, Dương Hạo vẫn luôn yên lặng để ý ánh mắt của Dương Hạo, hệ thống nói là tặng nàng một món quà hài lòng, như vậy không thể tặng lung tung, nhất định phải là thứ nàng thích mới được.
Mà Tôn Tâm Di cũng không khác gì những cô gái phổ thông, ánh mắt luôn dừng lại ở trên túi xách và trang sức, nhưng một đường đi dạo, ánh mắt nàng không dừng lại trên một món đồ nào quá 5 giây.
Điều này chứng tỏ nàng chỉ cảm thấy hứng thú với chúng, chứ không phải quá thích.
Mãi đến khi hai người đi ngang quang tiệm Prada, Dương Hạo phát hiện ánh mắt Tôn Tâm Di dừng lại trên một chiếc túi lệch vai khá lâu, thậm chí còn dùng khóe mắt liếc qua liếc lại.
Đó là một chiếc túi xách, chắc là kiểu mới ra thị trường không lâu, bằng không sẽ không đặt ở nơi bắt mắt nhất trong tủ kính.
“Tháng sau là sinh nhật em gái tôi, tuổi tương đương với cô, hỗ trợ tôi chọn một món quà đi.”
Dương Hạo dừng bước, quay người đi về phía cửa hàng Prada, lý do này không phải là chém gió, sinh nhật Lý Mạn Ny là 11 tháng 3, còn 12 ngày nữa.
Tôn Tâm Di hơi chần chờ, tiếp đó cũng đi theo.
“Tiểu thư, ngài có cần tôi giới thiệu không.”
Tôn Tâm Di dù là người đi sau, nhưng nhân viên bán hàng hiển nhiên là có thể phân biệt được, mỹ nữ cao gầy này mới là người chủ đạo trong lần tiêu phí này, về phần người đàn ông đi phía trước, chỉ có mệnh thanh toán thôi.
Hết cách rồi, nhân viên bán hàng đã thấy rất nhiều cặp đôi như vậy, người đàn ông đi trước khoảng hơn 30, tuy rất cao nhưng hơi béo, cũng không quá đẹp trai.
Mà Tôn Tâm Di chỉ hơn 20, dáng người và khuôn mặt thì cực đỉnh, hai người có thể ở cùng nhau, nhất định là do ‘NDT’ nha!
Tất nhiên, nữ nhân viên bán hàng cũng không lạnh nhạt với Dương Hạo, dù sao vị này mới là người trả tiền, chỉ là nhìn qua vị này cũng không phải kẻ quá có tiền, ăn mặc bình thường, cũng không đeo đồng hồ.
Năng lực ‘nhìn mặt mà bắt hình dong’ của các nhân viên bán hàng cực mạnh, tất nhiên đây không phải là nghĩa xấu, mà chỉ là một loại kỹ năng.
Loại loser mặc hàng vỉa hè vào cửa hàng cao cấp và bị người xem thường, sau đó đánh mặt trong tiểu thuyết là tuyệt đối không tồn tại trong hiện thực
Đoàn thể tiêu phí mặt hàng cao cấp, dù mặc quần áo khiêm tốn cũng sẽ có một loại khí chất khác biệt, làm nhân viên bán hàng lâu năm tự nhiên sẽ phân biệt được.
Hơn nữa các nhân viên trong cửa hàng cao cấp đều được huấn luyện nghiêm ngặt, cho dù bạn ăn mặc hàng vỉa hè, bọn họ cũng sẽ không châm chọc khiêu khích như trong tiểu thuyết.
“Anh Dương, anh muốn tặng cho em gái thứ gì?” Tôn Tâm Di hỏi.
“Tặng túi đi, cô ấy thực tập ở đài truyền hình, vừa hay cần dùng.” Dương Hạo thuần miệng trả lời.
Nghe thấy hai người trò chuyện, nhân viên bán hàng lập tức hiểu ra, thì ra vị mỹ nữ này đi theo người đàn ông này mua quà cho em gái, nhưng với kinh nghiệm của mình, nữ nhân viên đoán, quá nửa là anh chàng này đang tìm lý do, chắc vẫn sẽ tặng cho vị mỹ nữ này.
“Tiểu thư, ngài xem bên này đi, đều là kiểu mới.”
Nữ nhân viên cười tủm tỉm chỉ về phía tủ kính.
“Anh Dương, em gái anh bao nhiêu tuổi?” Tôn Tâm Di lại hỏi.
“Tương tự với cô.” Dương Hạo đáp.
Nghe xong, nữ nhân viên càng tin tưởng vào phán đoán của mình, mấy ông chú trung niên đều thích chơi trò này, lát nữa sẽ cho mỹ nữ một bất ngờ.
“Mấy túi xách kiểu mới này đều rất thích hợp với tuổi của vị tiểu thư này.”
Nữ nhân viên nhìn Dương Hạo một chút, ánh mắt như tôi đã nhìn thấu chiêu trò của anh rồi, tiếp đó lại bắt đầu giới thiệu mấy chiếc túi trong tủ kính cho Tôn Tâm Di.
Dương Hạo thì yên lặng không nói, thuận tiện nhìn lướt qua giá cả của mấy chiếc túi, rẻ thì khoảng 6000 – 10.000, đắt thì hơn 40.000, hơn nữa chiếc túi Tôn Tâm Di nhìn trúng có giá 26.000, đều nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn, dù sao hắn cũng mới nhận được 210.000 tiền phản hồi.
Bên ngoài tiệm.
Lý Mạn Thù và Thẩm Minh Sơn vừa ăn cơm xong, hai người làm việc ở quảng cáo Linh Cảm, mà tòa nhà Tinh Diệu nằm ngay gần đây, cho nên các nhân viên làm việc trong tòa nhà Tinh Diệu thường xuyên sẽ đến Tinh Quang ăn cơm trưa.
Lúc này hai người vừa hay đi ngang qua tiệm Prada, Lý Mạn Thù vô thức nhìn vào bên trong, nàng nhìn trúng một chiếc túi từ lâu, nhưng không tiện đòi hỏi Thẩm Minh Sơn, phải tìm cơ hội thích hợp, dù sao cũng hơn 30.000.
Trước mắt nàng vẫn còn trong giai đoạn ngụy trang, hình tượng là người bị hại trong hôn nhân, bị chồng mê cờ bạc bạo lực gia đình, không muốn để đối phương nghĩ rằng mình cực kỳ coi trọng tiền bạc.
Nhưng khi nàng nhìn qua thì lại giật mình, bởi vì nàng nhìn thấy chồng cũ Dương Hạo của mình, bên cành còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Đây… đây là chuyện gì???
Đầu óc Lý Mạn Thù lập tức đứng máy, chồng cũ chán nản nghèo khó của mình lại xuất hiện trong tiệm Prada, bên cạnh còn có một mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp!
Nhất định là vừa rồi ăn hơi nhiều, nên gặp ảo giác!
Lý Mạn Thù nhắm mắt lại mở ra, thế nhưng… hai người kia vẫn ở đó.