“Vậy trước kia anh Dương làm gì?”
Tần Phong vẫn cực kỳ vững vàng, muốn tìm hiểu qua về tình hình của Dương Hạo, chẳng may trước kia người ta rất trâu bò, bây giờ chỉ ngơi một thời gian thì sao.
“Shipper.” Dương Hạo trả lời thật.
“Ah, cái đó rất vất vả.”
Tần Phong cảm khái một câu, một cảm giác ưu việt tự nhiên sinh ra, ngực cũng cao hơn 2cm.
Hắn không so được với nhân sĩ thành công, nhưng so với một shipper, thì hắn hoàn toàn có thể nghiền ép.
Nghe thấy hai người đối thoại, Triệu Doanh Doanh nhịn không được mà thầm ‘đậu xanh’.
Lại nữa lại nữa!
Trò đùa ác của kẻ có tiền!!
Hỏi anh có nhà không? Anh nói anh không có!
Hỏi anh có xe không? Anh nói BYD!!
Kết quả thì sao?
Một ngày anh tiêu 80.000, lát xe BYD hơn triệu!
Còn shipper?
Tin mới là là!
Lão baby này rất xấu!!
Triệu Doanh Doanh điên cuồng đậu xanh rau muống, tiếp đó lại đồng tình nhìn Tần Phong, trong lòng đang nghĩ sau khi biết chân tướng, thì đối phương sẽ như thế nào.
Tần Phong lại mở miệng nói: “Anh Dương, nghe nói shipper kiếm rất khá, có người nói một tháng có thể kiếm 20.000.”
“Loại đó là số ít thôi, một tháng không nghỉ ngơi, mỗi ngày chạy ít nhất 12 tiếng thì mới có thể.”
Dương Hạo dù sao cũng ship mấy tháng, cũng hiểu thu nhập thực tế của ngành này, tại một thành phố như Giang Thành, đúng là có những người thu nhập hơn 20.000 một tháng, thế nhưng phải chạy ngày chạy đêm, là dùng mạng đổi tiền.
Mà tháng thu nhập nhiều nhất của hắn là 11.000, cũng coi như là tương đối cố gắng trong ngành.
Thật ra trước đó Dương Hạo đã có kế hoạch, chạy shipp và tích lũy khoảng vài chục ngàn làm tài chính khởi động, sau đó sẽ thuê một chỗ để làm ăn uống, bắt đầu làm ăn nhỏ, hoặc là làm cái xe bán thức ăn.
Nhưng hệ thống xuất hiện, hắn không cần làm như vậy nữa.
“Tôi còn tưởng shipper rất kiếm tiền nữa, đã sắp bằng tôi rồi.”
Tần Phong lại tranh thủ trang bức một cái.
Dương Hạo cười cười: “Nhất định không bằng cậu rồi.”
“Cũng không thể nói như vậy, thật ra huấn luyện viên thể hình cũng là kiếm tiền vất vả thôi.”
Tần Phong khiêm tốn một câu, còn gắp cho Dương Hạo một miếng rau, hắn rất hài lòng với vai phụ này: “Anh Dương nếm thử đi.”
“Cảm ơn, tôi tự gắp được.”
Dương Hạo cũng rất hài lòng với chú em này, cảm thấy tên này khá hiểu lễ nghĩa.
“Đúng rồi, có thể ăn thứ này không?”
Dương Hạo hoàn toàn coi Tôn Tâm Di là cố vấn dinh dưỡng của mình, trước khi ăn đều hỏi nàng một câu.
“Ăn một ít cũng không sao.” Tôn Tâm Di trả lời.
Dương Hạo gật đầu, tiếp đó bắt đầu ăn.
Đối với một người giảm cân mà nói, bữa ăn này coi như phóng túng, sau khi ăn xong Dương Hạo không khỏi dâng lên một loại cảm giác tội lỗi, nghĩ ngày mai phải cố gắng gấp bội.
Mà Tần Phong nghe hai người nói chuyện thì lại cười thầm, nghĩ thầm tên này tạo hình tượng giảm cân rất tốt, đến giờ vẫn chưa quên.
“Tâm Di, qua một thời gian ngắn nữa tôi có thể được thăng lên làm cửa hàng trưởng, nếu em không thích ở Bác Lực, có thể qua chỗ tôi, đảm bảo thoải mái hơn bên Bác Lực.” Tần Phong lại nói với Tôn Tâm Di.
“Ừm.” Tôn Tâm Di qua loa một câu.
Thấy nàng không hăng hái lắm, Tần Phong lại nhìn về phía Dương Hạo: “Anh Dương, anh có ý định đổi nghề không? Thật ra anh rất thích hợp làm huấn luyện viên thể hình, chỉ cần giảm 15, 20kg, rồi tăng cơ là được.”
“Làm cái này kiếm nhiều hơn shipper, hơn nữa còn có cơ hội gặp phú bà, nói không chừng còn có thể nghịch thiên cải mệnh!”
Dương Hạo gật gù, tiếp đó cười hỏi: “Vậy cậu gặp phú bà chưa?”
“Gặp rồi, nhưng con người tôi không thích ăn bám, vẫn muốn tự phấn đấu.”
“Muốn thứ gì thì cứ dựa vào thực lực và cố gắng của bản thân là được, tháng trước tôi vừa đặt cọc một căn nhà bên Hồng Sơn, cũng coi như mà thành quả phấn đấu mấy năm.”
Tần Phong ba hoa chích chòe, lại khoe khoang mình là người có nhà.
“Cậu đúng là tuổi trẻ tài cao nha!”
Dương Hạo tán dương, giá nhà ở Giang Thành bây giờ khoảng 15.000, Tần Phong có thể đặt cọc mua nhà ở độ tuổi này, đúng là không dễ.
“Tôi nào dám nhận tuổi trẻ tài cao, còn kém xa lắm!”
Tần Phong khiêm tốn một câu, lại càng hài lòng với vai phụ này.
Mà Dương Hạo cũng không có ý định trang bức đánh mặt, loại người như hắn thật sự khinh thường đi tranh phong với một thanh niên, nhất là bản thân còn bật hack, thắng cũng không vẻ vang gì.
Hắn cũng từng trẻ tuổi, không trang bức sao có thể gọi là người trẻ tuổi!
Dương Hạo thấy Tần Phong, trái lại còn có một loại cảm giác như nhìn thấy bản thân lúc trẻ.
Khi hắn ở độ tuổi của Tần Phong, đã có 2 tiệm lẩu.
Hơn 20 tuổi đã có chút thành tựu trên sự nghiệp, Dương Hạo cũng từng chém gió, từng trang bức trước mặt bạn bè và phụ nữ.
Chỉ có thể nói là tuổi tác nào thì làm việc đó!
Nhưng Dương Hạo không trấn áp Tần Phong, chủ yếu là đối phương cũng không có tính công kính, cũng không khiêu khích và kéo thù hận.
Nếu đối phương có ác ý chà đạp hắn, như vậy Dương Hạo không ngại dạy cho chú em này một bài học.
Nhưng ý nghĩ của Triệu Doanh Doanh thì lại hoàn toàn khác với Dương Hạo, dưới cái nhìn của nàng thì lão baby này quá xấu bụng, rõ ràng là nghiền ép đối phương, nhưng giả bộ như không có gì, tiếp đó lặng lẽ nhìn đối phương khoe khoang trước mặt mình, còn cmn làm vai phụ.
Là không có đạo đức, hay là nhân tính vặn vẹo?
Lão baby xấu bụng đến đáng sợ!!
Hôm trước anh ta thấy câu ‘chúng ta không thích hợp’ của mình, có lẽ cũng có tâm lý như vậy giờ!
Nhưng nếu lão baby của mình thích diễn kịch, vậy mình phải phối hợp rồi!
Thế là, Triệu Doanh Doanh hỏi: “Anh Dương, khi anh ly hôn thì đưa nhà cho vợ cũ à?”
“Bán nhà, sau đó chia tiền, tôi dùng phần của mình để trả nợ.” Dương Hạo trả lời thật.
Nhưng nghe Dương Hạo trả lời, khóe miệng Triệu Doanh Doanh lại giật giật hai cái, lão baby này đúng là cho cái thang liền leo lên.
Còn bán nhà trả nợ??
Thế mà cũng nghĩ ra được!!
Mà Tần Phong nghe vậy thì choáng váng, hắn không ngờ Dương Hạo không chỉ thất nghiệp, mà còn ly hôn và mắc nợ, buff tiêu cực gần như là full rồi.
Trong lúc nhất thời, hắn lại thấy Dương Hạo thật đáng thương.
Khó trách phải tạo hình tượng giảm cân để tiết kiệm, đại ca này đúng là không có tiền nha!
Người chính là như vậy, khi bạn kết giao với người cùng cấp độ, thì sẽ hi vọng mình hơn đối phương.
Nhưng khi đứng trước mặt một người kém bạn rất nhiều, bộ phận hiền lành sâu trong nội tâm sẽ được khuếch đại lên vô hạn, bạn sẽ thương hại người kia, cam tâm tình nguyện trợ giúp người ta.
Thời khắc này, Tần Phong cũng sinh ra ý nghĩ đó, hắn nhìn về phía Dương Hạo, mở miệng an ủi: “Anh Dương, thật ra ly hôn chưa chắc đã là chuyện xấu, bởi vì anh lại sở hữu một mảnh rừng rập lần nữa.”
“Chỉ cần anh cố gắng, một ngày nào đó nhất định sẽ sở hữu một gốc đại thụ trong khu rừng.”
“Ví dụ như Doanh Doanh rất ưu tú, đúng không Doanh Doanh?”
Dứt lời, Tần Phong còn liếc mắt ra hiệu với Triệu Doanh Doanh, ý là phối hợp một chút, an ủi ông chú này đi.
Mà bất chợt được hỗ trợ, khiến Triệu Doanh Doanh vui vẻ ra mặt, nàng liên tục gật đầu: “Đúng đúng, lão Tần nói đúng!!”
Triệu Doanh Doanh vừa phụ họa vừa nhìn Tần Phong với ánh mắt tán thưởng, trong lòng thầm cảm khái: Lão Tần đúng là biết phối hợp!