Đưa hàng xong, Dương Hạo cũng kết thúc công việc và trở về nhà.
Hôm nay hắn chạy tổng cộng 42 đơn, kiếm được khoảng 160 đồng, cộng thêm tiền của Vương Tuyết Như, vào sổ hơn 200.
Gần đây, thu nhập hàng ngày của Dương Hạo rơi vào khoảng 2, 300, quả thực là một trời một vực so với thời gian mở tiệm lẩu.
Ban đầu nội tâm của hắn rất không cân bằng, nhưng bây giờ cũng đã quen, cũng bình thản hơn nhiều. Ví dụ như chuyện gặp phải Từ Mỹ Trúc đi, nếu như là lúc hắn mới đi ship, có lẽ đã cảm thấy rất mất mặt, thậm chí sẽ lựa chọn trốn tránh, không tiếp xúc với đối phương.
Nhưng bây giờ thì khác, trải việc lên voi xuống chó, hắn cảm thấy nội tâm của mình càng mạnh mẽ hơn.
Cái gọi là mặt mũi, thật ra chỉ là một thứ vớ vẩn, nó giống như là tâm ma, để người ta không vượt qua nỗi nội tâm của mình.
Nếu như bạn không thể vượt qua nó, cả đời này sẽ bị nó bao vây và khống chế.
Phải làm một ít chuyện mà bạn không muốn làm, nói vài câu mà bạn không muốn nói, nhưng chung quy bạn vẫn là người khó chịu nhất.
Cũng chính là cái gọi, chết vẫn sĩ diện!
Mà tình huống thực tế là, khi bạn mạnh mẽ thì không cần cái thứ gọi là mặt mũi để gia tăng giá trị của bản thân, còn khi bạn chán nản thì mặt mũi cũng sẽ không mang đến tôn trọng cho bạn.
Tinh tinh!
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, là tin nhắn của Từ Mỹ Trúc.
Dương Hạo mở ra xem, đọc xong thì khóe miệng vẫn không nhịn được mà cong lên.
Hắn tự nhiên không định làm shipper cả đời, đây chỉ là kế tạm thời, thật ra khi làm shipper, hắn cũng đang khảo sát việc kinh doanh của các cửa hàng, mà quá trình shipper này, cũng coi như là quá trình nghiên cứu thị trường.
Chỉ cần có cơ hội, hắn tin rằng mình nhất định còn có thể bay lên lần nữa!
Dương Hạo trở về nhà, vừa tròn 8:30.
Lý Mạn Ny đang ngồi đọc truyện cho Hề Hề, có vẻ rất tập trung.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng liền quay đầu, làm thủ thế yên lặng với Dương Hạo.
Lúc này Hề Hề đã không mở nổi mắt, hiển nhiên là sắp ngủ.
Dương Hạo khẽ gật đầu, rón rén cởi đồng phục ra.
Lại chờ một lát, Lý Mạn Ny kể xong, Hề Hề cũng rơi vào giấc ngủ.
Nàng thả cuốn truyện trong tay, nhìn thời gian, đã là 8:40, nàng ngồi xe buýt về trường học, phải mất khoảng 1 tiếng, đó là còn không tính thời gian đi ra bến, cho nên nhất định phải đi về, bằng không thì không vào được phòng ngủ.
“Anh đưa em ra bến xe.”
Dương Hạo biết ký túc xá của Lý Mạn Ny đóng cửa vào lúc 10 giờ, lúc này đi về đã hơi khẩn trương.
“Không cần, anh ở nhà với Hề Hề đi.” Lý Mạn Ny lắc đầu.
“Không có gì, Hề Hề ngủ rồi, hơn nữa còn gần mà.” Dương Hạo thuận tay cầm chiếc áo gió trên giá.
“Vậy chúng ta đi nhanh lên.”
Lý Mạn Ny không từ chối, nơi này cũng rất gần bến xe, đi qua cũng chỉ 10 phút.
Xuống dưới nhà.
Lý Mạn Ny ngồi chỗ sau xe điện, cẩn thận nắm góc áo của Dương Hạo.
Đây không phải lần đầu tiên nàng ngồi xe điện của Dương Hạo, nhưng tim vẫn đập nhanh hơn mấy nhịp.
Cuối tháng 2, Giang Thành vẫn tương đối lạnh, gió đêm càng lạnh hơn, áo khoác len trên người Lý Mạn Ny căn bản là không chống gió, trực tiếp bị lạnh thấu tim, nàng vô thức tiến lên phía trước, lập tức cảm thấy ấm áp hơn không ít, bàn tay túm góc áo của Dương Hạo cũng biến thành ôm eo.
Cảm nhận được cô em vợ phía sau, Dương Hạo lại hơi khẩn trương, nhất là mái tóc dài của nàng bị gió từ phía sau thổi đến, có vài sợi tóc rơi vào cổ áo hắn, sợi tóc mềm mại cọ qua cọ lại, làm hắn hơi ngứa ngáy.
Giống như Lý Mạn Ny nói, nàng sắp 22, đã trưởng thành.
Thật ra trước kia Dương Hạo vẫn luôn coi Lý Mạn Ny là trẻ con, trong tiềm thức của hắn, Lý Mạn Ny vẫn là tiểu nha đầu học trung học mà thôi, tựa như còn chưa lớn lên.
Nhưng sự thật là, nàng đã ở cái tuổi như chị nàng khi gặp mình.
Chẳng lẽ đời này, bố mẹ vợ của mình là cố định?
Một ý nghĩ hoang đường chợt lóe lên trong đầu Dương Hạo, hắn tranh thủ thời gian vít ga, dùng tốc độ xe để xua tan ý nghĩ không thiết thực kia.
Không nói đến quan hệ lúng túng của hai người.
Chỉ từ góc độ điều kiện thôi, cũng đã rất không hợp rồi, hắn năm nay đã 35 tuổi, ly dị và có một đứa con, không nhà không xe, nợ 215.000 NDT!
Lý Mạn Ny còn chưa đến 22, sinh viên đại học Giang Thành, dáng người gọn gàng tinh tế, lớn lên như hoa như ngọc, trước mắt đang là phóng viên ‘báo Giang Thành’, tiền đồ vô lượng!
Bởi vậy, mặc kệ là từ phương diện nào, hai người đều không thích hợp.
Lớn tuổi rồi mà còn có tư tưởng với cô bé nhà người ta, đúng là không nên!
Dương Hạo thầm tự trách.
Rất nhanh, xe điện đã tiến vào trạm xe buýt, đúng lúc xe buýt của Lý Mạn Ny cũng vào bến.
“Mau đi đi!”
“Đến trường nhớ gửi tin cho anh.”
Dương Hạo vẫy tay với Lý Mạn Ny.
“Ừm, anh lái chậm một chút, chú ý an toàn.” Lý Mạn Ny vừa đi lên xe buýt, vừa dặn dò.
Dương Hạo khẽ gật đầu, chờ xe buýt rời đi, hắn mới quay xe về nhà.
Chờ về đến nhà, Hề Hề vẫn ngủ say.
Tiểu nha đầu này từ nhỏ đã ăn ngủ rất ngon, nên Dương Hạo không lo lắng vấn đề ăn cơm và đi ngủ của Hề Hề.
Tắm rửa sạch sẽ, nằm lên giường, cơn buồn ngủ đột kích, Dương Hạo rất nhanh đã thiếp đi.
Đinh!
Kiểm tra thấy ký chủ thành công giảm 0.5kg, cân nặng trước mắt là 95.5kg.
Ban thưởng: 100.000 NDT.
Dương Hạo đang chìm trong mơ, bỗng nhiên bị âm thanh nhắc nhở đánh thức.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, Hề Hề còn ngủ say bên cạnh, không biết tiểu nha đầu này mơ thấy cái gì, miệng nhỏ còn nhai nhai.
Tinh tinh!
Điện thoại trên đầu giường chợt sáng lên, là một tin nhắn từ ngân hàng.
Dương Hạo mở tin nhắn ra xem, lập tức không còn buồn ngủ.
Vừa rồi, tài khoản của hắn lại nhận được 100.000 NDT!
Dương Hạo không dám tin, dụi dụi mắt mình, tin nhắn vẫn còn ở đó.
Hắn lại mở app ngân hàng Công Thương ra xem, kiểm tra số dư, quả nhiên, tài khoản chỉ còn 2685 đồng, giờ biến thành 102.658 NDT!
Hệ thống lại thật sự tồn tại!
Dương Hạo ngồi dậy, trái tim đập thình thịch.
Hắn cũng đọc tiểu thuyết mạng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mình cũng có hệ thống như các nhân vật chính trong tiểu thuyết!
Thế nhưng tiền này đến từ đâu?
Dương Hạo tranh thủ tra xét tin tức chuyển khoản, tiếp đó lại càng mờ mịt.
Bởi vì người chuyển khoản lại là ‘công ty TNHH đầu tư cổ phần Nguyên Hề’!
Công ty này là do hắn thành lập trong trò chơi ‘Đại phú ông’, Nguyên Hề là tên con gái bảo bối của hắn.
Nói cách khác, công ty này căn bản là không phải công ty trong hiện thực.
Thế nhưng công ty trong game, sao có thể chuyển tiền đến thế giới hiện thực?
Chẳng lẽ công ty này cũng tồn tại?
Dương Hạo vội vàng lên mạng tìm kiếm về nhà công ty này, tiếp đó hắn lại càng mờ mịt hơn.
Bởi vì, hắn thế mà lại tìm thấy!
Tổng bộ công ty này ở kinh thành, là công ty đầu tư dưới cờ tập đoàn Dương thị.
Cmn!
Tập đoàn Dương thị!!!
Là tập đoàn Dương thị trong game của mình sao???
Dương Hạo dùng sức bấm đùi mình một cái, đau đến khóe miệng co quắp.
Hắn lại xông vào nhà vệ sinh, xả một chậu nước, xong đưa mặt vào trong đó.
Đại khái là gần một phút sau, vì thiếu dưỡng khí nên hắn phải ngẩng đầu lên, bọt nước bắn tung tóe.
Trong gương, mặt mũi mình tràn đầy nước, biểu cảm kinh hoàng.
Không phải là mơ!
Đây cmn thế mà lại là thật!!