Đây là tiểu yêu tinh ở đâu ra!
Dĩ nhiên còn xinh đẹp hơn người ở phòng tập kia!
Triệu Doanh Doanh nhíu chặt lông mày, trong lòng cảm thán một câu.
“Doanh Doanh, em biết người kia à?” Vương Giai nhìn theo ánh mắt cô em chồng, tiếp đó liền nhìn thấy Dương Hạo, Hề Hề và Lý Mạn Ny thanh xuân xinh đẹp, dáng người đáng kiêu ngạo.
“Đó chính là đối tượng xem mắt mà dì giới thiệu cho em. Vòng tay cũng là anh ấy tặng.” Triệu Doanh Doanh đáp thật, dù sao việc này cũng không gạt được.
“Ah, chính là anh ta??”
Vương Giai hơi giật mình, thỉnh thoảng đến đón con thì nàng cũng nhìn thấy Dương Hạo, trong ấn tượng của nàng thì đối phương hình như là shipper.
Thế nhưng một shipper có thể tặng vòng tay hơn 50 ngàn cho người khác sao?
Nhất định là mình nhớ nhầm.
Vương Giai lại hỏi: “Vậy cô gái bên cạnh là ai?”
“Không biết, em qua chào hỏi.”
Vấn đề này cũng là chuyện Triệu Doanh Doanh quan tâm, nàng vuốt tóc bên tai, tiếp đó nhanh chân đi qua nghênh đón: “Dương đại ca, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
“Doanh Doanh? Sao cô lại ở đây?”
Dương Hạo cũng tương đối giật mình khi nhìn thấy Triệu Doanh Doanh.
“Tôi đi cùng chị dâu và cháu trai.”
Lúc nói chuyện, Triệu Doanh Doanh chỉ chỉ chị dâu Vương Giai và cháu trau Triệu Tử Duệ.
“Ra là vậy.” Dương Hạo khẽ gật đầu.
Triệu Doanh Doanh thì lại mỉm cười với Hề Hề trong ngực Dương Hạo: “Dương đại ca, đây chính là Hề Hề đúng không, thật là đáng yêu.”
“Hề Hề, đây là dì Doanh Doanh.” Dương Hạo thuận miệng giới thiệu.
“Chào dì Doanh Doanh.”
Hề Hề thuộc loại tương đối hướng ngoại, không hề sợ người lạ.
“Chào Hề Hề.”
Triệu Doanh Doanh cười tủm tỉm đáp lại, tiếp đó lại lấy một phong socola ra: “Hôm nay gặp mặt, xem như quà cho Hề Hề.”
Phong socola này là do Triệu Doanh Doanh chuẩn bị từ trước, nàng biết hôm nay sẽ gặp Hề Hề nên đã chuẩn bị quà, nếu như món quà quá chính thức thì có vẻ hơi làm màu, sau khi suy nghĩ thì đã lựa chọn socola.
Trẻ con đều thích mấy thứ như kẹo và socola, đây là một cách để lấy lòng trẻ con.
“Cảm ơn dì Doanh Doanh.”
Ăn hàng Hề Hề hai mắt sáng như sao, vì bảo vệ răng, nên Dương Hạo hạn chế số lượng kẹo và socola của Hề Hề, cho nên món quà này thật sự đã chọc trúng chỗ ngứa của tiểu nha đầu.
“Không cần khách khí nha! Hề Hề quá đáng yêu…!”
Triệu Doanh Doanh sờ lên đầu tiểu nha đầu, trong mắt đầy cưng chiều.
Trong kế hoạch của nàng, tương lai sẽ làm mẹ kế cho tiểu nha đầu này, cho nên ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
“Dương đại ca, vị này là.”
Sau khi tiếp xúc với Hề Hề, Triệu Doanh Doanh mới nhìn về phía Lý Mạn Ny, hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
“Xin chào, tôi là Lý Mạn Ny, là dì của Hề Hề.” Lý Mạn Ny chủ động chào hỏi và giới thiệu.
“Thì ra là dì của Hề Hề, xin chào! Tôi là Triệu Doanh Doanh, là bạn của Dương đại ca!”
Triệu Doanh Doanh cũng giới thiệu bản thân.
Hai cô gái vừa đối thoại vừa không hẹn mà cùng đánh giá đối phương.
Tiếp đó, Triệu Doanh Doanh lại thầm cảm khái: Trạng thái da quá đẹp, quả nhiên, tuổi trẻ chính là tiền vốn lớn nhất của phụ nữ!
Lúc nãy ở xa, nàng chỉ có thể nhìn đại khái, giờ đối mặt với Lý Mạn Ny, dù là phụ nữ thì nàng cũng rung động không thôi.
Chủ yếu là da của Lý Mạn Ny rất đẹp, Triệu Doanh Doanh bán mỹ phẩm nên tiếp xúc rất nhiều với thứ này, đã thấy không ít khách hàng có làn da đẹp, nhưng Lý Mạn Ny tuyệt đối nằm trong top 3.
Như trong tiểu thuyết võ hiệp có nói, da như mỡ đông, vô cùng mịn màng.
Mà Lý Mạn Ny thì lại cảm thấy bà chị này khá xinh đẹp, hình như còn rất nhiệt tình và quan tâm đến anh rể.
Song phương trò chuyện vài câu, liền đi về phía lớp của mình.
“Hề Hề, Hề Hề! Đây là cha mẹ mình!”
Mấy người vừa đi vào địa bàn của ‘lớp 2’, một tên nhóc béo trắng cười hì hì đi đến trước mặt Hề Hề.
Tên nhóc chỉ vào cha mẹ sau lưng, nhiệt tình giới thiệu cho Hề Hề.
Dương Hạo đầu tiên là nhìn tên nhóc này một chút, biết tên nhóc này chính là Bành Hạo Hiên kla!
Nồi sắt hầm ngỗng với không bằng khoai nướng gì gì kia, chính là từ miệng tên nhóc này mà ra!
Dương Hạo lại nhìn cha mẹ tên nhóc này, không khỏi cảm thán gen thật là mạnh, mẹ thì cao khoảng 1m6, cân nặng không thấp hơn 65kg, khá giống Bành Hạo Hiên plus, cha thì cao khoảng 1m7, cân nặng phải 90kg trở lên, quả thực là Bành Hạo Hiên bản Pro Max!
Một nhà ba người, trơn trơn tròn tròn, nhìn qua thì chất lượng cuộc sống cũng không tệ.
“Chào cha của Hề Hề. Thường xuyên nghe Hiên Hiên nhà tôi nhắc đến Hề Hề nhà anh.”
Cha Bành Hạo Hiên cười ha ha chào hỏi, nhìn qua có vẻ như người tương đối hướng ngoại.
“Đúng vậy, Hề Hề nhà tôi cũng thường xuyên nhắc đến Hiên Hiên.”
Dương Hạo và vị này bắt đầu trò chuyện vài câu.
Trong khí trò chuyện, biết tên vị này là Bành Văn Bác, người Giang Thành, năm nay 32 tuổi, nhỏ hơn Dương Hạo 3 tuổi.
Bành Văn Bác biết tuổi tác của hai bên, liền gọi Dương Hạo là anh Dương.
“Anh Dương, vị này là chị dâu à?”
Bành Văn Bác đã chú ý đến Lý Mạn Ny từ lâu, hết cách rồi, nàng là người chói mắt nhất trong số tất cả bà mẹ ở đây.
Dương Hạo giải thích: “Là dì của Hề Hề.”
“A, ra vậy.” Bành Văn Bác cười gật đầu với Lý Mạn Ny, xem như chào hỏi.
“Cậu Bành phát tài ở đâu?”
Dương Hạo rất tò mò, là người cha thế nào mới sinh ra một tên con trai miệng đầy thơ remix thế này, cho nên thuận miệng hỏi một câu.
“A… tôi làm nghề tự do.” Bành Văn Bác hơi do dự, có vẻ là không muốn nói.
Nhưng tên nhóc Bành Hạo Hiên lại nhảy ra ngoài: “Chú, cha con à tác giả! Hội viên hiệp hội tác giả Giang Thành!” Bành Hạo Hiên rất kiêu ngạo.
“Ah, thì ra là tác giả! Người trí thức, thất kính thất kính.”
Dương Hạo không khỏi cảm khái một câu, trong lòng thì lại nghĩ, bảo sao con trai lại như vậy, hóa ra là từ đây mà ra.
“Đúng rồi, cậu viết sách gì, quay đầu tôi sẽ tìm đọc.”
“Ah… chuyện này…” Bành Văn Bác lại hơi do dự, dáng vẻ rất khó mở miệng.
Nhưng con trai của hắn lại nhảy ra ngoài: “Chú, cha con viết tiểu thuyết trên Qidian, tên là ‘sống lại, đừng khinh trung niên nghèo’.”
Bành Văn Bác bị vành trần thì khá lúng túng, bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu con trai nói: “Hiên Hiên, qua kia chơi đi!”
Quần thể tác giả tiểu thuyết mạng này thật ra rất lúng túng trong hiện thực, nếu bạn nổi tiếng, tác phẩm được đưa làm phim, làm game, nói ra rất có thể diện.
Nhưng nếu cmn bạn vắng vẻ không ai biết đến, chỉ có thể viết vài quyển vớ vẩn hoặc truyện 18+ gì gì đó, vậy thì đúng là rất ngại khi phải nói với người khác.
Bởi vì một khi bạn nói mình đang viết tiểu thuyết, đối phương nhất định sẽ hỏi bạn viết cái gì.
Bạn ngại ngùng báo tên, tiếp đó đối phương sẽ lên mạng tìm kiếm.
Cmn, ‘tam quan’ của bộ tiểu thuyết này là gì vậy?
(tam quan = thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan)
Anh rẻ và cô em vợ lại còn dám đến với nhau???
Tôi hoài nghi nhân phẩm của anh có vấn đề!!
Thế nhưng mà họ không biết, không phải tác giả muốn viết như vậy.
Mà là cmn đám háo sắc thích xem như vậy!!
Nhu cầu quyết định thị trường, hiểu không???
Mà Bành Văn Bác thuộc loại tác giả nhỏ vắng vẻ không ai biết, chỉ viết vài bộ truyện để sống tạm.
Cho nên khi có ai hỏi hắn làm việc gì, hắn luôn nói là mình làm nghề tự do.
Nếu như có ai biết hắn đang viết tiểu thuyết mà hỏi hắn viết bộ nào, hắn sẽ báo tên mấy bộ truyện của đám bạn tác giả đang viết, ví dụ như ‘em không muốn người khác biết bí mật của mình chứ’, ‘toàn cầu hóa thú: chỉ có tôi biết pháp tác hóa thú’ và ‘Người yêu cũ đều là Thiên Hậu, ta hót hòn họt’… chính là những bộ truyện tên cực dài lại cực ngu xuẩn này.
Muốn đậu đen rau muống thì cứ nói, dù sao cũng không liên quan gì đến ông!