“Tâm Di, không phải tôi châm ngòi ly gián, nhưng anh Dương rõ ràng là có ý với cô, bây giờ lại bị Mạnh Ngọc Ngọc đào góc tường.”
Trong phòng nghỉ, Tôn Tâm Di vừa dạy kèm xong, liền đi phòng nghỉ lấy nước uống.
Chu Linh nhân cơ hội này nhỏ giọng thì thầm với Tôn Tâm Di, thật ra Chu Linh cũng không có ý xấu, chỉ là cảm thấy vụ hóng hớt này rất thơm.
Khi Tôn Tâm Di ở trên lầu thì đã nghe nói đến việc Dương Hạo mua xe Mercedes cho Mạnh Ngọc Ngọc.
Trong lòng nàng tự nhiên là cực kỳ khó chịu, như Chu Linh nói, Dương đại ca rõ ràng là có ý với nàng, nhưng vì trạng thái ly hôn và nuôi con nên nàng hơi do dự, vậy mới cho Mạnh Ngọc Ngọc cơ hội để lợi dụng.
Mà bây giờ, nàng lại có một loại cảm giác mất mát như rất rất nhiều tiền vuột khỏi tay mình, nàng chợt nhớ đến lời khuyên của bạn thân: Cơ hội vượt giai tầng rất hiếm có, nhất định phải nắm chắc!
Nhà hàng Melasi.
Lưu Tử Phong và bạn gái Phùng Lệ Na đã đến.
Ngoại trừ hai người họ, còn có em họ của Phùng Lệ Na là Quan Manh Manh.
“Anh Phong, người bạn kia của anh đã ly dị, nuôi con và cũng già như anh thật à?”
Người hỏi chính là Quan Manh Manh, nàng một tay chống cằm, suy tư nhìn Lưu Tử Phong.
“Em họ, lễ phép đâu rồi!”
Lưu Tử Phong không vui, phản bác: “Cái gì mà nhìn như anh? Anh rất già sao?”
“A, cũng thành thục như anh.” Quan Manh Manh chớp chớp đôi mắt to, đổi từ khác.
“Bọn anh bằng tuổi, là anh em tốt hơn 30 năm.” Lưu Tử Phong nói.
“Ừm ừm, vậy thì tốt rồi.”
Quan Manh Manh gật đầu hài lòng, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.
“Manh Manh, em muốn làm dì tức đến mức vào ICU à? Bảo em tìm bạn trai cũng là vì tốt cho em.”
Phùng Lệ Na đã biết kế hoạch của em họ nên cũng cạn lời, cô em họ này chính là phản nghịch.
Gần đây gia đình ép nàng đi xem mắt tìm đối tượng, nàng phiền muốn chết, nghe nói Lưu Tử Phong có một người bạn vừa ly dị, nuôi con, lại già lại nghèo.
Nên nàng chuẩn bị dẫn người này về cho cha mẹ xem, ý ngầm là: Hai người bảo con tìm đàn ông đúng không, vậy con tìm cho hai người xem!
“Manh Manh, đây không phải trò đùa, nếu em chỉ mang anh em của anh ra làm bia đỡ đạn, vậy thì không hay lắm đâu.”
Lưu Tử Phong vốn muốn giới thiệu cô em họ xinh đẹp của bạn gái này cho Dương Hạo, không ngờ đối phương lại ôm ý nghĩ này.
“Yên tâm đi, em sẽ không ép anh ấy!” Quan Manh Manh cười, lại thè lưỡi một cái, tiếp đó lại phàn nàn cha mẹ mình: “Lúc đi học thì không cho em yêu đương, bây giờ tốt nghiệp đại học lại giục em đi xem mặt, hừ hừ, nào có chuyện tốt như vậy!”
Nàng vừa dứt lời, cửa phòng riêng đã bị đẩy ra.
Một người đàn ông cao to mặc âu phục hưu nhàn đi vào.
“Hạo ca, ông đến rồi.”
Lưu Tử Phong đừng dậy, hai người ôm một cái, họ đã lâu không gặp rồi.
“Không phải một rưỡi sao? HÌnh như không muộn mà!”
Dương Hạo nhớ là lúc mình đi vào nhà hàng thì là 1:15, hắn còn đến sớm mười mấy phút.
“Muộn thì không muộn, nhưng còn có mỹ nữ ở đây nha.”
“Bạn gái tôi, Phùng Lệ Na.”
“Em họ cô ấy, Quan Manh Manh.” Lưu Tử Phong giới thiệu song phương.
Dương Hạo vốn cho rằng mỹ nữ trong miệng vị bạn thân này là các cô nàng ở quán bar, cho nên hắn cũng không để trong lòng, lúc này nhìn thấy Quan Manh Manh thì lại hơi bất ngờ.
Cô bé này thuộc loại hình ngọt ngào, người không cao, chỉ khoảng 1m62, nhưng khuôn mặt rất đẹp, dáng người cũng đẹp, những nơi đặc thù của phái nữ đều rất rõ ràng, thuộc về loại hình chồng có chơi, con có ăn.
Dương Hạo quan sát Quan Manh Manh, đối phương cũng đang quan sát hắn.
Nàng hơi thất vọng, không phải vì Dương Hạo xấu xí, mà trái lại là vì ông chú này dù đã ly dị nuôi con, lại nghèo lại già, nhưng lại không cho người ta cảm giác già, còn có chút khí chất nhân sĩ thành công.
Điều này không phù hợp với hình tượng trong lòng nàng, loại hình tượng này có mang về nhà cũng không có hiệu quả như mong muốn.
Ừm, cần phải cải tạo lại.
Trong lòng Quan Manh Manh đang nghĩ, cho Dương Hạo mặc một chiếc quần tây màu tro, phối hợp với áo polo trung niên hay mặc…
“Hạo ca, gây rồi, cũng có tinh thần hơn.”
Lưu Tử Phong cười bóp bóp tay Dương Hạo, trước kia hắn còn lo người anh em này của mình không gượng dậy nổi sau ly hôn.
Không ngờ đối phương còn có tinh thần hơn cả trước khi ly hôn.
“Gần đây đang giảm cân, nhiều tiền rồi, phải quản lý cân nặng thôi.”
Dương Hạo mỉm cười, sau đó tặng quà cho Phùng Lệ Na: “Mỹ nữ, sinh nhật vui vẻ.”
Trước khi đến, Lưu Tử Phong đã nói hôm nay là sinh nhật bạn gái, Dương Hạo thật ra cũng không chuẩn bị quà gì, bởi vì Lưu Tử Phong thường xuyên thay bạn gái, lần tiếp theo gặp mặt chưa chắc đã là người này.
Nhưng nếu là sinh nhật thì cũng không thể đi tay không, cũng amy trong cốp sau có gói quà do bên quản lý Tinh Vân Loan tặng, bên trong có một ly giữ âm rất đẹp, còn dùng hộp gỗ để đựng, hắn liền thuận tay lấy ra làm quà.
“Cảm ơn anh Hạo!”
Phùng Lệ Na cười cảm ơn, có quà chung quy vẫn vui vẻ.
Dương Hạo ngồi xuống, bốn người bắt đầu gọi món.
Nhà hàng tây này rất có tiếng ở Giang Thành, đi con đường cao cấp, có phong cách lại không quá đắt, xem như là một nơi tốt để tụ tập.
Gọi món xong, hai cô gái kết bạn đi vệ sinh.
Lúc này Dương Hạo mới tìm được cơ hội để hỏi: “Phong huynh, tình hình thế nào, lần này rất nghiêm túc à?”
“Tôi đã nói rồi, lần này sẽ kết hôn, rất nghiêm túc.” Lưu Tử Phong nhún vai.
“Lưu công tử chơi chán rồi?” Dương Hạo cười trêu.
“Ừm, không chơi nữa, muốn an ổn.” Lưu Tử Phong cũng trịnh trọng gật đầu.
“Được, chúc ông thành công!”
Dương Hạo cười lắc đầu, tuy lần này Lưu Tử Phong nhìn như rất nghiêm túc, nhưng có lần nào tên này không nghiêm túc đâu, có lần thậm chí còn nói đi đăng ký, kết quả mấy ngày sau đã thay người.
Bữa cơm ngày nghiêm túc hơn Dương Hạo tưởng nhiều, hắn vốn cho rằng sẽ đây là sẽ loại ‘ao rượu rừng thịt’, nhưng ngờ người anh em này thật sự chỉ dẫn bạn gái đến cho hắn gặp mặt, hiển nhiên là vừa rồi Lưu Tử Phong cũng không nói dối, nhưng có thể kéo dài bao lâu thì còn phải đặt nghi vấn.
Bốn người uống 2 chai rượu vang, khi uống đến chai thứ hai thì Dương Hạo cũng đã quen với hai cô gái.
Từ cuộc trò chuyện, hắn biết Phùng Lệ Na làm cùng một công ty với Lưu Tử Phong, nhưng thuộc về hai cửa hàng 4S khác nhau, Phùng Lệ Na tiêu thụ Porsche, mà Lưu Tử Phong thì đàng làm cửa hàng trưởng một nhà Audi 4S.
Hai người quen nhau trên đại học thường niên của công ty, theo Lưu Tử Phong nói thì là vừa thấy đã yêu.
Chẳng qua là, tên này vừa thấy đã yêu rất nhiều rồi.
Mà nghề nghiệp của Quan Manh Manh lại làm Dương Hạo hơi bất ngờ, cô em ngọt ngào này lại là thạc sĩ tốt nghiệp học viện y Giang Thành, trước mắt đang là bác sĩ thực tập bệnh viện số 2 Giang Thành.
Sau khi biết nàng là bác sĩ, Dương Hạo không khỏi ngắm nhìn dáng người nàng vài lần, bỗng nhiên cảm thấy điện ảnh Nhật không lừa mình!
Thì ra có bác sĩ vóc dáng như này thật, hắn nghĩ đến Quan Manh Manh mặc áo blouse trắng vào, đàn ông nào còn tâm tư khám bệnh chứ!
Nếu như nàng làm ở nam khoa hay là ngoại khoa bí tiểu, vậy chúc mừng các huynh đệ đi cắt bao quy đầu, chỉ sợ một năm cũng không lành được.
“Dương đại ca, em mời anh một chén.”
Quan Manh Manh cầm ly rượu lên, cụng ly với Dương Hạo, sau đó trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Dương Hạo đầu tiên là sửng sốt, nhưng con gái người ta đã uống hết rồi, hắn tự nhiên không thể sợ, cũng uống một hơi cạn sạch.
“Dương đại ca, có thể giúp một chuyện không?”
Quan Manh Manh đặt ly rượu xuống, gương mặt đỏ ửng, ra vẻ đáng thương.
Dương Hạo nhìn dáng vẻ đáng thương của vị bác sĩ này, nghĩ thầm: Quả nhiên, rượu chùa không phải rượu ngon mà!
“Không phải muốn cắt thận chứ?” Dương Hạo đùa một câu.
Quan Manh Manh cười lắc đầu: “Dương đại ca, em là bác sĩ, chỉ chăm sóc người bị thương!”
Dương Hạo gật đầu: “Không cắt thận là được!”
“Yên tâm, không cắt thận!” Quan Manh Manh chớp chớp mắt, sau đó mới nói: “Dương đại ca, có thể làm bạn trai em nửa ngày không?”
“Ah???” Dương Hạo ngẩn người, hắn cũng không ngờ được là lại giúp chuyện này.
Hắn đảo mắt qua ngực vị bác sĩ này, vô thức hỏi: “Nửa ngày là ban ngày hay là ban đêm?”