Việc Mạnh Trà Trà không có kinh nghiệm gì, đúng là để Dương Hạo bất ngờ.
Hắn căn bản không ngờ tiểu trà trà còn có loại giác ngộ này, dưới hoàn cảnh xã hội bây giờ, đúng là rất hiếm thấy.
Cho nên mới nói, không thể để vẻ ngoài mê hoặc, có vài phụ nữ nhìn qua phóng đãng ‘đảm đang’, nhưng thực tế còn chưa sờ vào ‘gậy’ bao giờ, mà có vài phụ nữ nhìn qua điềm đạm nho nhã, thực tế lại là thợ săn chuối.
Dương Hạo ôm Mạnh Ngọc Ngọc, mổ nhẹ lên gương mặt đỏ ửng của nàng một cái.
Mạnh Ngọc Ngọc mang đến cho hắn một niềm vui bất ngờ.
10 điểm thuộc tính.
Thứ này còn khó kiếm hơn tiền!
Nhưng lần này không thể dài hơn nữa, nếu như 28cm, vậy thì vui lớn rồi!
Dương Hạo mở hệ thống, nhìn trị số một chút.
Khỏe mạnh: 70, trí lực: 78, võ lực: 65.
Chiều cao: 1m82, cân nặng: 91kg.
Chiều dài: 18cm.
Đây là những thứ có thể thay đổi bằng điểm thuộc tính.
Mà đối với một người đàn ông trung niên mà nói, khỏe mạnh tự nhiên đặt ở hàng đầu.
Cho nên, Dương Hạo tăng 6 điểm vào khỏe mạnh, 4 điểm còn lại thì tăng vào trí lực.
Đinh!
Điểm thuộc tính có hiệu lực.
Khỏe mạnh: 76 (100 điểm sẽ có bất ngờ).
Trí lực: 82: (100 điểm sẽ có bất ngờ).
Nice!
Nhưng mà, không thể nói rõ là bất ngờ gì sao???
Lúc này, Mạnh Ngọc Ngọc trong ngực Dương Hạo chợt lên tiếng hỏi: “Dương đại ca, tối nay anh sẽ ở với em chứ?”
“Ừm, chúng ta tìm một khách sạn đi.”
Vừa rồi Lý Mạn Ny gửi tin nhắn cho Dương Hạo, nói Hề Hề đã ngủ gật ở nhà nàng, bảo hắn sáng mai đến đưa Hề Hề đi nhà trẻ là được.
Cho nên tối nay Dương Hạo tự do, hơn nữa hắn cũng có thể hiểu được nội tâm của Mạnh Ngọc Ngọc bây giờ.
Tiểu trà trà dù sao cũng là lần đầu tiên, tự nhiên sẽ có tâm lý ỷ vào hắn.
Mà trong nhà không có chăn gối, cũng không có đồ tắm rửa, không thích hợp ngủ lại.
Thấy Dương Hạo đáp ứng, Mạnh Ngọc Ngọc rất là vui vẻ, còn dùng sức hôn lên mặt Dương Hạo.
Sau khi đỡ hơn một chút, v mặc quần áo tử tế, hai người rời khỏi Tinh Vân Loan.
Đây là khu dành cho giới nhà giàu, gần đây có một khách sạn Shangri La.
Dương Hạo trực tiếp lấy một phòng tổng thống, một đêm 12.888.
Không hề đau lòng, dù sao vẫn còn 200 triệu dành cho Mạnh Ngọc Ngọc kìa.
Mạnh Ngọc Ngọc thì lại rất cảm động, dưới cái nhìn của tiểu trà trà, Dương đại ca đang cho nàng một đêm đầu tiên hoàn mỹ.
Sau này nhớ lại, mình và Dương đại ca đã vượt qua buổi chiều đầu tiên ở phòng tổng thống Shangri La.
Phòng tổng thống có quản gia riêng, đối phương nhiệt tình đưa hai người đến cửa phòng.
“Hai vị khách quý có bất cứ vấn đề gì đều có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, phục vụ ngài 24/24.”
Quản gia để lại danh thiếp, chờ hai người vào phòng rồi mới rời đi.
…
Cùng lúc đó.
Quan gia.
Từ Diễm Phân đang tận tình dạy con gái.
“Manh Manh, con nhất định phải nắm lấy cơ hội này.”
“Người có điều kiện tốt như Tiểu Dương, có đánh đèn lồng cũng không tìm thấy đâu.”
“Không thấy dì hai con cũng đang nhìn chằm chằm à, nếu không phải Lệ Na không có điều kiện tốt như con, dì hai con thật sự sẽ cướp đấy.”
Lúc này, Quan Manh Manh vừa mới tắm rửa xong, nàng mặc áo ngủ hình phim hoạt hình, nhưng vì quy mô trước ngực quá lớn, nên hình ảnh trên áo bị biến thành phiên bản plus.
Nhưng nàng đang ở phòng mình, nên không quan trọng.
“Biết rồi, trên đường về mẹ đã nói mấy lần rồi! Con muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm!”
Quan Manh Manh bắt đầu đuổi người, thực sự không muốn nghe mẹ lải nhải nữa.
“Nếu con có thể gả cho Tiểu Dương, sau này không cần đi làm, mỗi ngày ngủ đến lúc tỉnh, có rất nhiều thời gian để hoàn thành mấy cái giấc mơ vớ vẩn kia của con.” Từ Diễm Phân lại mượn đề tài để nói chuyện của mình.
“Chính ủy Từ, mẹ không cần làm dạy còn, mẹ ở nơi này thì làm sao con có thời gian tâm sự với Dương đại ca!?”
Quan Manh Manh cũng cạn lời với mẹ mình.
Nhưng lời này của nàng cũng có đạo lý, Từ Diễm Phân giật mình vỗ đầu một cái: “Ừm, có đạo lý, con nói chuyện với người ta cẩn thận một chút.”
Dặn dò xong, Từ Diễm Phân cuối cùng cũng rời khỏi phòng con gái.
Mà Quan Manh Manh thì thở phào một hơi, lúc trước mẹ vẫn luôn thúc giục nàng đi xem mắt.
Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp giục nàng kết hôn!
Thế nhưng, vị Dương đại ca kia chỉ là bạn trai tạm thời mà thôi!
Còn là loại hết hạn!
Nàng mở wechat, tìm ảnh chân dung của Dương Hạo.
Hai người tuy add wechat, nhưng khung chat vẫn trống rỗng.
Nàng nghĩ một chút, tiếp đó gửi một tin nhắn: Bạn trai hết hạn, ngủ ngon!
Gửi xong, nàng đổi ghi chú của Dương Hạo thành ‘bạn trai hết hạn’.
Chờ một lát, vị bạn trai hết hạn này vẫn không trả lời.
Quan Manh Manh lại mở khung chat của Phùng Lệ Na: Chị vẫn ở ngoài à?
Nàng chuẩn bị tìm hiểu tình hình của Dương Hạo qua chị họ.
Mà lúc này, Phùng Lệ Na và Lưu Tử Phong đang lên taxi trở về nhà, Lưu Tử Phong bị đồng nghiệp chuốc say, đã ngủ thiếp đi.
Phùng Lệ Na cũng say sáu bảy phần, nàng đang hơi buồn bực khi nhìn đám bạn bè nhắn lại trong nhóm.
Đại khái khoảng 1 tiếng trước, nàng đăng quà sinh nhật của mình lên vòng bạn bè.
Trong đó, quý giá nhất chính là túi xách LV do Lưu Tử Phong tặng, giá khoảng 20.000.
Các món quà còn lại thì tương đối rẻ, đều là nước hoa, son, vân vân…
Nhưng có hai tin nhắn khiến nàng chú ý.
Tiểu Ảnh: Oa, ly giữ nhiệt titanium!
Tiêu xài một chút: Chị Na, ai mà giàu vậy, tặng ly giữ nhiệt hơn 3000.
Sau khi thấy hai tin nhắn này, Phùng Lệ Na vội vang lên mạng tìm hiểu, tiếp đó liền kinh ngạc.
Bởi vì cái ly giữ nhiệt này đúng là hơn 3000!
Nàng còn tưởng Dương Hạo chỉ tặng một món quà nhỏ, không ngờ lại đắt như vậy.
Mà trên thực tế, Dương Hạo cũng không biết cái ly giữ nhiệt này lại đắt như vậy, hắn còn tưởng chỉ 100, 200.
Vừa hay em họ Quan Manh Manh lại nhắn tin, Phùng Lệ Na trực tiếp hỏi: “Manh Manh, em biết ly giữ nhiệt anh Hạo tặng bao nhiêu tiền không?’
Đầu bên kia, Quan Manh Manh trả lời vấn đề của nàng, mà hỏi ngược lại: “Chị Na Na, chị biết nhà Dương đại ca ở đâu không?”
“Ah, không biết. Sao thế?” Phùng Lệ Na hơi nghi ngờ.
“Nhà anh ấy ở Tinh Vân Loan. Hơn nữa còn là loại 688m2.” Quan Manh Manh cũng không vòng vo, trực tiếp công bố đáp án.
“Cái gì? Tinh Vân Loan, 688m2??”
“Thật hay giả? Lưu Tử Phong chưa từng nhắc đến.”
Là một người tiêu thụ Porsche, Phùng Lệ Na tự nhiên biết Tinh Vân Loan, hơn nữa theo nàng hiểu bạn trai mình, nếu anh em tốt giàu có như vậy, Lưu Tử Phong đã nói khoác từ lâu rồi.
“Đương là thật, nếu không tin chị cứ hỏi mẹ chị. Hôm nay bọn em đến tham quan, hơn nữa bây giờ mẹ con còn đang giục em kết hôn với Dương đại ca.” Quan Manh Manh bất đắc dĩ nói.