Lão thái phó trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, đã đến lúc ra tay."
Với địa vị của ông, vốn không nên can thiệp vào những chuyện nội cung này, thật là không tốt.
Nhưng đồng thời, lão thái phó cũng biết có một số chuyện không thể không làm, dù có làm hoen ố danh tiếng.
“Không được!” biết thầy đang ám chỉ cái gì, thái tử buột miệng.
Hiện tại thái tử còn bé, chưa cưới gả, hơn nữa từ nhỏ đã được hoàng đế yêu thương, lúc này vẫn còn hồn nhiên trong sáng.
Ở tuổi mười lăm, thật khó để hắn bước qua đạo khảm này.
Sau khi giãy dụa kịch liệt, thái tử có chút thống khổ nhắm lại hai mắt: “Thầy… ta thật sự… làm không được…”
Trĩ tử hà cô!
Cho dù là đại hoàng tử hay nhị hoàng tử hùng hổ dọa người, thái tử cũng chưa từng nghĩ muốn lấy mạng bọn họ, huống hồ đây là đứa bé còn chưa ra đời.
Thái phó thấy vậy, vừa là vui vẻ yên tâm, vừa là chua xót trong lòng.
Nếu Đức Minh hoàng hậu còn tại thế, thì sao cần phải như thế này?
Thủ đoạn bỉ ổi như vậy, cũng không nên tiếp tục làm.
Thái phó thở dài, không nói nữa.
Một lúc lâu sau, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, thái tử khuyên nhủ: “Thầy yên tâm, Trấn Quốc Công… chưa chắc có thể luôn luôn vinh quang.”
Chỉ riêng Ngụy Quang thì cũng thôi đi, nếu sáu người ca ca của Dung quý phi ai cũng là rồng là phượng trong loài người, sáu người ai cũng không tầm thường.
Có một tướng tài như vậy là may mắn của Đại Chu, có hai vị thì vỗ tay khen hay, có ba vị bốn vị, năm vị thậm chí nhiều hơn đó chính là họa.
Huống chi đám người Trấn Quốc công không biết kiềm chế, đây chính là con đường chết.
Chỉ xem phụ hoàng có thể nhẫn nại bọn họ đến khi nào.
Từ xưa công cao lấn chủ, phần lớn không có kết cuộc tốt.
Nghĩ tới đây, Thái tử thoáng yên tâm chút.
Thái phó cũng nghĩ đến đây, lại nói gần đây hoàng thượng trên triều thường xuyên có dị động, nói không chừng, đại nạn của Trấn Quốc Công đang ở trước mắt….
Cùng lúc đó, trong Thành Minh Điện
Không khí bên trong điện cực kỳ ngưng trọng, thái giám nội thị đều không dám thở mạnh, chỉ cúi thấp người, không dám nhìn người nam nhân ngồi trước ngọc án.
Cảnh Văn đế lúc này đã ngoài ba mươi, đang lúc tráng niên, dáng người uy nghiêm, không giận tự uy, long bào màu đen trên người càng làm cho hắn thêm phần cao quý, khiến người khác không dám nhìn thẳng,
Mà giờ khắc này, Cảnh Văn đế cau mày, phảng phất gặp một vấn đề cực kỳ khó khăn.
Hắn không nghĩ tới, rõ ràng mình đã phân phó thái y viện, để bọn họ thêm một ít thuốc tránh thai vào món canh dưỡng sinh của Dung quý phi, tránh cho nàng ta mang thai.
Kết quả…. Đám thái y kia lại dám gạt hắn!
Tâm trạng của hoàng đế lúc này vô cùng tồi tệ.
Mắt thấy đã qua tám tháng, hài tử trong bụng Dung quý phi sắp chào đời, Cảnh Văn đế nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
Nếu muốn giết nó…. Dù sao cũng là con ruột của mình, Cảnh Văn đế sao có thể không thương tiếc nó?
Nhưng nếu muốn giữ lại, Dung quý phi lại có thêm vị hoàng tử, ắt sẽ làm cho Trấn quốc công phủ càng thêm kiêu ngạo, dưới sự ảnh hưởng của quyền lực, Trấn Quốc Công nhất định sẽ sinh ra ý nghĩ đoạt đích, đến lúc đó sợ là càng loạn.
Thật khiến cho người ta đau đầu.
Quên đi, vẫn còn hai tháng nữa.
Xem tạo hóa của đứa trẻ kia vậy.
Bên kia, xã hội hiện đại ——
Không lâu sau khi đưa tiễn lão Cố, Cố Thiệu đã bình tĩnh chấp nhận sự thật mình còn sống không lâu, thậm chí y còn hơi vui vẻ, lão Cố tổng qua đời hơn nửa năm mới tra ra được, nếu không cha y lại lo lắng chết mới là lạ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin