Cố Thiệu lại có chút không hiểu, vì sao vị phụ thân vừa nhặt được này lại thay đổi nhanh chóng như vậy?
Bây giờ thị lực y rất kém, muốn cố gắng phân biệt vẻ mặt đối phương rơi vào trong mắt thái tử là dáng vẻ này-----
Đứa trẻ mở to đôi mắt, đôi mắt trong sáng ngây thơ đảo quanh, phản chiếu những suy nghĩ phức tạp của người lớn.
Thái tử hít một hơi thật sâu, kiềm chế không rời mắt đi, sau đó cẩn thận ôm tã lót trong ngực trả trở về: "Chăm sóc tiểu chủ tử nhà ngươi cho tốt, Dung quý phi cũng nghỉ ngơi cho tốt, cô còn có việc, liền đi trước."
Đợi chút, quý phi?
Nói như vậy đứa trẻ này không phải cha ruột của nó mà anh của nó?
Cổ đại cũng phóng khoáng như vậy sao, cha không tới, anh ruột tới?
Cố Thiệu - người kiếp trước là con một không khỏi cau mày. Khuôn mặt đứa bé trong phút chốc nhăn lại thành cái bánh bao.
Bởi vì vừa lúc là thái tử đưa đứa trẻ vào tay mama, rơi vào ánh mắt mọi người liền trở thành không nỡ.
"Tiểu hoàng tử rất yêu thích thái tử điện hạ." Không biết là ai nói một câu như vậy.
Thái tử dừng lại động tác, nhưng hắn cũng không nói cái gì, liếc nhìn Cố Thiệu lần cuối rồi nhanh chóng rời đi.
Bên kia, trong Cần Chính điện - Cảnh Văn đế đang nghị luận với triều thần nửa chừng, thì nghe thấy một thái giám trẻ tuổi ở ngoài cửa thông báo Dung quý phi sắp hạ sinh.
Các triều thần tưởng rằng Cảnh Văn Đế sủng ái quý phi như vậy, tất nhiên sẽ ngay lập tức chạy tới.
Không ngờ Cảnh Văn Đế chỉ hơi do dự, rồi kêu thái giám lui xuống: “Trong cung có hoàng hậu, những chuyện như vậy trẫm không cần lo lắng.”
Chuyện này... hoàng đế ngay cả hoàng tử ra đời cũng không có ý định đi sao?
Các đại thần phía dưới ai mà không phải là nhân tinh? Lại nói lần nghị sự này Cảnh Văn đế cũng không gọi Trấn Quốc công đến đây, đệ tử dưới trướng Trấn Quốc công phủ một người cũng không tới, có cái gì không hiểu?
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, giữ im lặng, chỉ coi như không biết.
Chỉ là trong lòng đã nghĩ thế nào tránh xa Trấn Quốc Công.
Thái tử thái phó đứng lên có chút lo lắng, sau khi nghe được điều này thì thở phào nhẹ nhõm.
Chút nhạc đệm nho nhỏ trôi qua rất nhanh, Cần Chính Điện bên trong lại khôi phục trang nghiêm như trước.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, thái phó không khỏi có chút buồn bực, sắp thương lượng chính sự, thái tử điện hạ sao còn chưa tới?
Nửa giờ sau, các đại thần lần lượt rời đi, khi trong Cần Chính điện không còn ai nữa, tin tức Dung quý phi hạ sinh thành công cũng được đặt trên bàn của hoàng đế.
" Đây là cách các ngươi làm việc?" Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi? Đứa trẻ này mạng lớn như vậy?
Nhìn trước mắt trống rỗng, Cảnh Văn Đế xoa xoa thái dương, có chút đau đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, một nam tử mặc y phục tối màu đột nhiên xuất hiện.
Nam tử không nói hai lời, lập tức quỳ xuống.
Làm việc bất tài, chính là tội chết.
Chỉ là....
"Lúc ấy nội thị của thái tử điện hạ là Mặc Thư đột nhiên xuất hiện, bà đỡ mới không thành công, nô tài làm việc bất tài, xin hoàng thượng trách phạt."
Nam tử cúi đầu, nữa điểm cũng không dám phản kháng.
Lời vừa dứt, Cảnh Văn đế trên tay ngừng động tác, bỗng nhiên ngước mắt lên: “Ý ngươi là thái tử cũng có liên quan đến chuyện này?”
Nam tử không chút do dự kể lại hết mọi chuyện.
"Các nô tài thấy có thái tử điện hạ ở đó, cũng không dám ra tay tiếp."
Cảnh Văn Đế quả thực... Quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.
Chẳng lẽ ý trời chính là như vậy??
Nam tử: "Tiểu hoàng tử... là một đứa trẻ có phúc phận thâm hậu."
Cảnh Văn Đế: "...."
Nói nhảm, như vậy còn chưa đủ sâu sao?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin