Khoảnh khắc lời nói rơi xuống, những người khác cũng ngừng nói.
Mặc dù biết nương nương vừa mới hạ sinh, lo lắng cũng không thích hợp, nhưng bởi vì mạng người quan trọng, Tố Tâm và Tố Thu lập tức không quan tâm nữa. "Bộp" quỳ xuống một tiếng.
"Cầu xin nương nương, mau cứu Tố Nguyệt!"
Dung quý phi thế mới biết, Tố Nguyệt đã xảy ra chuyện.
Mười gậy của nội vụ phủ cũng không phải đơn giản, còn do thái tử điện hạ ra lệnh, chờ Tố Nguyệt ra khỏi không chết cũng phải lột da, vận may kém, vạn nhất bị tàn tật vậy coi như đời này của nàng ấy đều bị huỷ hoại.
Thái tử điện hạ mặc dù trừng phạt Tố Nguyệt, nhưng cũng cứu tính mạng nàng ấy.
Dung quý phi lúc này thật sự không nói được gì, chỉ nhờ đám thái giám xung quanh nhắc nhở đám nô tài trong Nội vụ phủ ra tay nhẹ nhàng một chút, làm dáng một chút là được.
Vì gia thế của nàng ta, lại thêm nàng ta bây giờ vừa mới sinh con, tin tưởng nội vụ phủ sẽ không từ chối.
"Nhưng nếu như vậy, Thái tử điện hạ... sẽ không vui sao?" Tố Tâm có hơi lo sợ bất an.
Dung phi không quan tâm chuyện này, người nàng ta muốn bảo vệ nhất định phải bảo vệ được.
“Chờ khi Tố Nguyệt ra ngoài, lấy chiếc trâm đá quý ở đáy hộp thưởng cho nàng ấy, thuận tiện cho nàng ấy nghỉ phép thêm một tháng, lại đưa cho nàng ấy mười lạng bạc để tặng phụ mẫu huynh đệ ở ngoài cung.” Đối với người thân cận, Dung quý phi từ trước đến nay đều không bạc đãi.
Tố Tâm ,Tố Thu nghe thế, hận lúc ấy người lao ra ngoài không phải là mình.
Chờ an bài xong hết thảy, Dung quý phi không kịp chờ đợi hỏi: "Hoàng thượng đâu, tại sao không thấy hoàng thượng?"
Hoàng hậu đã đến đây trước đó, thấy nương nương đang nghỉ ngơi và không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, ngồi một lúc rồi rời đi.
Hoàng hậu còn nể mặt đến một lần, ngược lại hoàng thượng, từ đầu đến cuối đều không lộ mặt qua.
Nghe người trước điện nói, nghị sự hẳn là sớm kết thúc.
Hoàng thường hắn... hẳn là cố ý không đến.
Ma ma cùng một đám nha hoàn hai mặt nhìn nhau, không biết có nên nói thật hay không, sợ nói ra, quý phi nương nương sẽ đau lòng.
Đúng vào lúc này, tiểu hoàng tử đang ngủ say đột nhiên có động tĩnh.
Cố Thiệu là bị đói tỉnh, y phát hiện trẻ con rất mau đói, cách một hai tiếng đã muốn bú sữa.
Mà lúc này, hơn ba giờ lúc y được bú sữa.
Nhìn thấy đứa bé trước mặt kêu ré lên, có vẻ rất khó chịu, yếu ớt như một con chuột nhỏ, như thể một giây sau sẽ tắt thở, Dung quý phi lập tức hoảng sợ: “Hắn bị sao vậy?"
Lúc này, Dung quý phi chỗ nào còn rảnh quan tâm hoàng đế nữa.
Dù rất thích hoàng đế nhưng nàng ta hoàn toàn đã bị vật nhỏ trước mặt hấp dẫn chú ý.
"Tiểu Hoàng tử hẳn là đói bụng."Ma ma thấy thế không những không có hoảng, ngược lại thở dài nhẹ nhõm.
Chẳng bao lâu, toàn bộ phòng sinh hỗn loạn. Cùng lúc đó, trong Trình Minh Điện, Cảnh Văn đế mặc áo ngủ nằm trên long sàng, làm thế nào cũng không ngủ được.
Hắn không phải không có chút tình cảm nào với quý phi, bất đắc dĩ mới phải đối xử với nàng ta như vậy.
Vừa nghĩ tới phàm là hắn sủng hạnh phi tần nào, quay lại nàng ta đều sẽ ghen, giở tính khí giận dỗi với hắn, Cảnh Văn đế vừa phiền chán, lại hưởng thụ.
Mặc dù bản tính nàng ta ngang ngược không nói lý lẽ, nhưng nàng ta không bao giờ có thể rời xa bản thân dù chỉ một giây phút.
Hy vọng lúc này nàng ta không quá đau lòng, còn trong tháng rơi nhiều nước mắt quá, dễ dàng làm tổn thương đôi mắt....
Nhóm dịch: Nhà YooAhin