Triệu Sung Dung vốn cho rằng nó là đậu đỏ hoặc cái gì khác, kết quả bỏ nó lên bàn, dùng ngón tay thấm nước trà vậy mà nó lại tan ra mất.
Là thuốc!
Triệu Sung Dung ngây ngẩn cả người.
"Ngươi đi lấy một con thỏ từ ngự thú phường về đây."
Không biết vì Triệu Sung Dung muốn gấp hay bên ngự thú phường lười biếng, nhưng cuối cùng tiểu thái giám chỉ đem về tới hai con thỏ nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay.
Sáng sớm đã cho con thỏ uống, đến tối nó đã chết.
Thấy con thỏ dần dần không có hơi thở, Triệu Sung Dung sợ hãi thiếu chút nữa liền hét lớn.
Sau khi phản ứng lại, nàng ấy ngậm chặt miệng, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Triệu Sung Dung không nghĩ sẽ có người làm hại mình, tuổi tác của nàng ấy không nhỏ, trước kia dung mạo cũng không quá xuất sắc nói chi bây giờ? Càng không có con cái, có thể ngáng đường ai chứ.
Nếu như nói gần đây Thư Lan Trai có gì nổi bật thì chỉ có Dung quý phi vừa mới sinh con mà thôi.
Vậy thuốc này... là muốn hại tiểu hoàng tử!!
Mà trong cung này, người dám xuống tay với tiểu hoàng tử cũng không nhiều.
Thình lình nghĩ đến chuyện gì, trong thoáng chốc sau lưng Triệu Sung Dung toàn là mồ hôi lạnh.
"Soạt" một tiếng, cái ly trước mặt vô ý rơi xuống, vỡ thành từng mảnh.
"Nương nương!"
"Bản cung không sao, đừng làm ồn!" Triệu Sung Dung lập tức ngừng lại.
Nhìn quanh bốn phía, đối với các tâm phúc trong gian phòng, nàng ấy gằn từng chữ một: "Chuyện ngày hôm nay, không ai được phép nói ra, nghe rõ chưa?"
Cứ việc không hiểu, nhưng mọi người bị giật nảy mình vẫn là theo bản năng ứng thanh: "vâng, nương nương."
Chờ cho tất cả đều lui xuống, Triệu Sung Dung mới phát hiện cả người nàng ấy lạnh ngắt.
Cả đời này của Triệu Sung Dung không có bản lĩnh gì, toàn bộ nhờ thông minh mới sống sót đến giờ.
Kết hợp hướng gió trong cung gần đây, nàng ấy nào còn không rõ nội tình trong đó?
Chính là nghĩ mãi không ra người kia sao lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả hài tử của mình cũng không bỏ qua.
Phải biết rằng, hổ dữ không ăn thịt con, phải tâm địa thâm sâu cỡ nào, mới nhẫn tâm hại một đứa trẻ vô tội?
Triệu Sung Dung đột nhiên cảm thấy, phía dưới gương mặt uy nghiêm của Cảnh Văn đế lại cất giấu tâm tư lạnh lùng như thế, đáng sợ như vậy.
Thật sự... làm người khác lạnh lòng.
Đến tột cùng ngoài cố hoàng hậu và thái tử hắn có coi bọn họ là người không?
Cùng lúc đó, bên trong Cần Chính Điện-
Cảnh Văn đế không biết vì sao đột nhiên cảm thấy mũi ngứa ngáy.
"Hắt xì!"
Cảnh Văn đế không suy nghĩ gì, lại dọa thái giám bên cạnh: “Bệ hạ, ngài bị cảm lạnh à? Có cần phái thái y đến khám không?”
"Không cần." Hoàng đế vẫy tay.
Sau đó, hắn như nghĩ tới cái gì, nói: "đúng rồi, ngươi kêu tiểu đồng tử từ tư khố của trẫm chọn vài thứ tốt đưa qua cho quý phi."
Xem ra, lần này đúng là để quý phi đau lòng rồi.
Chờ đợi mấy ngày, hắn cũng có chút không đành lòng.
Nghĩ tới vẻ mặt nóng nảy của Dung quý phi và đôi mắt đỏ hoe của nàng ta, bút son trong tay Cảnh Văn đế tạm ngừng.
"Nhân tiện, mang hộp đông châu trong kho mà nàng ấy vẫn muốn qua đi, à đúng rồi, còn có cái này."
Hoàng đế chỉ vào con ngọc kỳ lân tốt nhất trên bàn, trong mắt loé lên một chút cảm xúc phức tạp, nói: “Đưa cái này cho Cửu hoàng tử chơi đi."
Xem ra hoàng thượng cũng không phải không có chút tình cảm nào với quý phi.
"Vâng." Đại thái giám Vương Tự Toàn nghĩ thoáng qua trong lòng, sau đó nhanh chóng đè ép suy nghĩ này xuống.