Cảnh Văn đế sắc mặt ủ rũ ngồi xuống, mặc cho ai cũng không phát hiện, giờ phút này trong lòng hắn đang rỉ máu.
Những thứ khác tốt hơn kỳ lân đó không phải là không có, trong tư khố hắn còn một đống lớn.
Chẳng qua đôi kỳ lân này có rất nhiều kỷ niệm, đã bồi bạn với hắn suốt mười năm này.
Nhưng Cảnh Văn đế còn có thể làm gì được?
Cố nhịn muốn hộc máu, Cảnh Văn đế phất tay với bọn họ: “…Đều lui ra đi, để trẫm an tĩnh một lát.”
Không khống chế được, hắn lại hỏi: “Thật sự là do tiểu hoàng tử ném?”
Vương Tự Toàn gật đầu: “Thiên chân vạn xác.”
Cảnh Văn đế: "..."
Thu Ngô Cung
Sau khi đám người Vương công công rời đi, Dung quý phi nâng tay phải lên định đánh mông nhi tử mình: “Cái gì cũng dám ném, không muốn sống nữa phải không?”
Ma ma đứng một bên nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi: “Nương nương, không được đâu!”
Đứa trẻ nhỏ như vậy, đừng để đánh đau nó.
Nhưng mà bản thân Dung quý phi cũng chỉ làm bộ chút thôi, bàn tay căn bản không có dùng sức.
Ngã xuống giường, Dung quý phi vẻ mặt buồn vã: “Làm sao bây giờ đây?”
Ngay cả nàng ta cũng biết, làm hỏng đồ ngự ban là tội lớn.
Năm đó cha nàng ta được tiên hoàng ngự ban cho một ly rượu, thậm chí còn vì thế xây lên từ đường cung phụng, huynh muội bọn họ đến nhìn cũng không được, nói chi đến việc đụng vào.
Hết lần này tới lần khác, nhóc con này gan lớn, không chỉ sờ, còn phải ném.
Bây giờ Thu Ngô Cung lại gặp phải tình huống này, Dung quý phi làm sao có thể không lo lắng?
Cố Thiệu thấy vậy cũng không có ý định hối cải.
Không phải do y đến từ hiện đại, không biết uy quyền của hoàng đế, chủ yếu y chỉ là một đứa trẻ, còn là nhi tử của hoàng đế.
Hoàng đế dù có nhỏ nhen đến đâu cũng không thể đánh y.
Không đánh được không mắng được, hoàng đế chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tiếp theo giống như Cố Thiệu đã đoán, hoàng đế không nói gì, cũng không có trừng phạt.
Chỉ là mấy ngày thượng triều tiếp theo, sắc mặt khó coi mà thôi.
Cố Thiệu sau đó yên lặng ở trong lòng cho hoàng đế một cái nhãn dán ——
Cũng không phải là hôn quân, chú ý một chút, có thể khi dễ.
Cùng lúc đó, hậu cung cũng sôi trào.
...
Chuyện Quý phi sinh nở đã nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán trong cung. Giờ đây ai cũng biết Quý phi đã sinh con gấp gáp, suýt nữa sinh ngay tại ngự hoa viên.
Chỉ qua lời kể của người ngoài, các phi tần đã có thể tưởng tượng được lúc ấy Quý phi chật vật đến mức nào. Đây chính là vị Quý phi vốn được coi là ung dung, quý phái phi phàm! Nếu nhắc chuyện này trước mặt mọi người, ai cũng biết Quý phi sẽ kích động đến mức nào. Đáng tiếc, không ai dám làm vậy, vì sợ rằng Quý phi sẽ nổi giận và trừng phạt họ.
Ban đầu mọi người nghĩ rằng khi Quý phi sinh được hoàng tử, Hoàng thượng chắc chắn sẽ rất vui mừng. Với sự sủng ái của Hoàng thượng, việc Quý phi được phong làm Hoàng Quý phi không phải là chuyện khó. Hoàng hậu ở Trường Xuân cung vì thế mà lo lắng đến mức mất ngủ nhiều đêm.
Tuy nhiên, kết quả lại khiến mọi người bất ngờ. Sau khi Quý phi sinh hạ hoàng tử khỏe mạnh, địa vị của nàng ta không những không tăng lên mà còn bị lạnh nhạt chưa từng có. Ngày Quý phi sinh, Hoàng thượng vội vã xử lý chính sự cũng đành thôi, nhưng sau đó ba tuần lễ tẩy uế, Hoàng thượng vẫn không tham dự, rõ ràng là không coi trọng hoàng tử này. Ngay cả Trấn Quốc Công quyền cao chức trọng cũng vì vậy mà bị khiển trách.
Nhớ lại ngày Quý phi lâm bồn, vừa lúc xảy ra tranh cãi với Hoàng thượng, mọi người đều nghĩ rằng có lẽ Quý phi đã đùa giỡn quá đáng, cuối cùng chọc giận Hoàng đế. Trong cung ai cũng chế giễu, chỉ có một số ít người sáng suốt hiểu rằng sự thật không phải như vậy.