Trong toàn bộ lịch sử triều Đại Chu trước đó, chưa từng có hoàng tử nào trong buổi tiệc chọn đồ đoán tương lai lúc đầy tuổi lại chọn những vật như thế này.
Không chỉ hoàng tử công chúa, ngay cả tôn thất hay thậm chí dân thường cũng hiếm khi gặp.
Cái gọi là chọn đồ đoán tương lai, cơ bản chỉ là đi ngang qua sân khấu, trẻ một tuổi biết gì đâu? Kết quả đều do cha nương sắp xếp kỹ lưỡng.
Ở nhà thì không sao, nhưng nếu muốn cho bạn bè thân thích xem, có người thậm chí đã chuẩn bị từ 1-2 tháng trước.
Xác suất xảy ra ngoài ý muốn là cực kỳ nhỏ.
Nhưng hắn lại đụng phải cảnh tượng hoang đường như vậy, nhìn xem nhi tử mình chọn những gì?
Một cái bàn tính to bằng bàn tay, một thỏi vàng sáng chói.
Hai thứ này thì còn được, thích tiền bạc, tương lai vào Hộ bộ làm việc cũng tạm chấp nhận.
Nhưng son phấn và yếm... rõ ràng là đồ dùng của phụ nữ!
Người xưa rất mê tín việc chọn đồ đoán tương lai, tin rằng tính cách trẻ đã định hình từ nhỏ, nên mới có câu "Ba tuổi nhìn lớn, bảy tuổi nhìn già".
Nhưng nếu vậy, nhi tử hắn bây giờ phải giải thích thế nào?
Một món son phấn thì chưa nói, lại thêm cái yếm nữa, chẳng lẽ biểu thị nhi tử hắn lớn lên sẽ trở thành kẻ háo sắc hơn cả quỷ?
Thế gia đại tộc còn giữ phong cách cao nhã, nội liễm, hoàng thất càng phải như vậy.
Muốn thiên hạ sĩ tộc tâm phục khẩu phục, hoàng thất càng phải làm gương, mà háo sắc dù là ở hoàng gia cũng là điều rất mất thể diện.
Thấy cảnh này, sau khi sững sờ một lúc, có phi tần không kìm được, khẽ cười.
Tiểu Hoàng tử thật vô dụng, xem nàng ta sau này còn đắc ý được nữa không!
Nếu các nàng sinh ra đứa nhi tử như vậy, chẳng phải xấu hổ đến mức không dám bước ra cửa cung nửa bước ấy chứ?
"Quý phi nương nương, người đừng buồn, tiểu Hoàng tử thân phận tôn quý, sau này dù có thêm vài người phụ nữ bên cạnh cũng không sao."
Lời nói đầy ý trêu chọc và chế giễu, không còn e ngại như ngày thường.
Các nàng vốn thân cận với hoàng hậu, đã sớm không ưa nàng ta, nay cuối cùng có cơ hội, sao không thỏa mãn cơn nghiện?
Huống chi có Hoàng thượng ở đây, nàng ta vừa mất mặt như vậy làm sao còn dám càn rỡ?
Nghe vậy, hoàng hậu ngồi ở vị trí đầu dừng lại động tác, thầm nghĩ một tiếng "ngu xuẩn".
Lúc này mà còn dám nói như vậy.
Trong mắt các phi tần, sau chuyện này, tiểu Hoàng tử vốn đã bị lạnh nhạt chắc chắn sẽ bị hắn chán ghét và vứt bỏ hẳn, dù Ngụy thị là quý phi thì cũng chẳng làm gì được.
Nhưng họ không thấy sau khi nói câu đó, sắc mặt hắn ngày càng đen, càng khó coi.
Mấy vị nương nương này e là phải ngã đau rồi.
Tuy nhiên điều đó không liên quan đến y, là tự các nàng muốn chế giễu.
Y chưa kịp tỏ vẻ đồng tình, trong nháy mắt, đã thấy hắn trầm mặt trách mắng các nàng: "Lục Chiêu Nghi, Dương Tiệp Dư, Ngô Tiệp Dư... Nói năng hành động có sai lầm, phạt đóng cửa hối lỗi ba tháng."
"Hoàng, Hoàng Thượng..." Mấy người rõ ràng luống cuống, không hiểu sao hắn lại phạt họ thay vì chán ghét và vứt bỏ tiểu Hoàng tử.
Y thấy vậy không nhịn được thở dài. Biết làm sao được, ai bảo y còn nhỏ? Hoàng đế làm sao có thể so đo với một đứa trẻ mới một tuổi chứ?
Hành vi của mấy người vừa rồi có khác gì nói xấu con người ta trước mặt cha nương đứa trẻ đâu?
Cha nuôi không tức giận mới lạ.
Hắn định nói gì đó, nhưng khi ánh mắt chạm vào gương mặt non nớt của y lại nén lại.
Y cứ như không hiểu gì, hai tay nhỏ lúc ẩn lúc hiện, bàn tính trên tay cũng kêu leng keng, tiếng động làm hắn nhức đầu.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin