Cố Thiệu nhìn quanh một vòng: “Cho nên bây giờ còn ai có ý kiến phản đối gì với việc tôi ngồi lên vị trí này hay không?”
Nếu không có bằng chứng cụ thể thì cảnh sát sẽ không đến triệu tập một cách cứng rắn như vậy.
Mấy quản lý điều hành cấp cao thấy một màn trước đó thì đột nhiên trở nên thận trọng hơn nhiều, ánh mắt lúc nhìn Cố Thiệu cũng không còn khinh thường như trước.
Sau khi nghe thấy mấy từ “Khoa học kỹ thuật Tinh Vũ” thì tươi tỉnh hẳn lên.
“………..”
Nhóc con này thật sự là đứa chỉ biết ăn nhậu chơi bời, mặt dày ngửa tay xin tiền tiêu vặt của ông đây sao???
Nhìn người thanh niên trưởng thành lão luyện trong màn hình, vẻ mặt của lão Cố tổng rơi vào hỗn loạn, ông thực sự nghi ngờ là mình đang nằm mơ.
……………………
Cảnh mà lão Cố tổng không bao giờ dám mơ tới hôm nay đã thực sự trở thành hiện thực rồi.
Ông cứ có cảm giác như mình đang đi trên đường thì bất ngờ bị cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.
Thậm chí lão Cố tổng còn băn khoăn không biết có phải mấy cổ đông kia thấy ông sắp chết nên tốt bụng hùa theo con trai mình đóng kịch hay không, theo ông thì suy đoán này còn đáng tin hơn so với việc ranh con kia ăn chơi nhiều năm như vậy đột nhiên thay đổi trở nên tốt hơn nhiều.
Khi Cố Thiệu đến bệnh viện, anh liền nhìn thấy cha mình đang thất thần nhìn ra ngoài hành lang.
Chàng thanh niên có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng khuôn mặt lại rất đẹp trai và ưa nhìn.
Dù là nam hay nữ, bất cứ ai nhìn anh quá ba giây đều sẽ đỏ mặt.
Bởi vì anh thật sự quá đẹp.
Được rồi, dáng vẻ cà lơ phất phơ này chắc chắn là anh.
Không có bị đánh tráo.
Mới đầu lão Cố tổng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó liền trở nên tức giận: “Lảng vảng ở bên ngoài làm gì? Còn không chạy nhanh đến đây?”
Cố Thiệu đang mỉm cười, nghe vậy liền biến sắc, vẻ mặt cam chịu số phận bước nhanh về phía cha mình.
“Chuyện này là sao vậy?” Lão Cố tổng hỏi với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Nếu lúc này mà còn không nhìn ra ranh con này có điều đáng nghi thì đúng là ông bị mù mắt rồi.
Điều duy nhất mà ông Cố không hiểu là ranh con này bắt đầu giả vờ từ khi nào.
“Anh biết chuyện của Tiểu Hứa khi nào? Sao trước đó không thấy anh nói cho cha biết.”
Nhớ đến việc mình coi tên kia như cấp dưới đáng tin, dù đi đâu cũng mang đối phương theo cùng, thậm chí còn định giao quyền điều hành công ty cho hắn để đứa con phá hoại này không làm công ty phá sản rồi chết đói ngoài đường…Nghĩ đến đây thôi là ông đã thấy bực mình.
Đương nhiên, điều khiến ông tức giận hơn nữa là ranh con khốn nạn trước mặt dám đứng yên nhìn, dù biết rõ cũng không chịu nói cho ông biết, bởi vậy giờ ông mới xấu hổ rồi bực mình.
Lão Cố tổng còn có linh cảm, cái danh không biết nhìn người sẽ đeo theo mình tới cuối đời mất.
Thấy ông nhắc tới chuyện này, Cố Thiệu còn cảm thấy oan uổng: “Trước đó không phải con đã nói với cha rồi sao? Chính cha không chịu tin sao giờ lại trách con chứ?”
Cố Thiệu đã sớm nói với cha mình là tên họ Hứa kia là kẻ hai mặt, trước mặt thì cung kính nhưng sau lưng lại rất kiêu ngạo, trông chả giống người tốt chút nào.
Chưa kể dường như hắn rất để ý đến tiền tài.
Tuy rằng Cố Thiệu không nhậm chức ở công ty, nhưng tốt xấu gì cũng là một nửa chủ nhân của công ty, bởi vậy muốn tìm hiểu rồi điều tra về Hứa Lập cũng không khó.
Sau khi so sánh trình độ tiêu phí rồi tính toán các khoản, Cố Thiệu liền phát hiện ra có gì đó không ổn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin