Bình thường khi Sư Xuân muốn giữ vẻ thanh lịch, sẽ đưa đao cho Ngô Cân Lượng mang hộ, nhưng lúc này đang chạy trốn để bảo vệ mạng sống nên không cần giữ hình tượng.
Sau khi đặt lại tảng đá, hai người vác đao và túi đồ tiếp tục chạy nhanh.
Trên đường chạy, họ thường chọn những nơi có địa thế thấp như khe núi, không dám chạy lên những nơi có địa thế cao vì dễ bị phát hiện, chỉ thỉnh thoảng leo lên đỉnh núi gần đó để xem có ai đuổi theo hay không.
Khi đã chạy được một đoạn, Sư Xuân lại leo lên một ngọn đồi để quan sát. Sau khi nhìn ngó kỹ càng, chuẩn bị tiếp tục chạy xuống khe núi thì đột nhiên hắn đặt tay lên vai Ngô Cân Lượng, cả hai dừng lại giữa sườn núi.
Ngô Cân Lượng định hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng chưa kịp hỏi thì Sư Xuân đã cảnh giác nhìn xung quanh và nói: “Có gì đó không ổn!”
Lập tức, hắn cúi người, tiếp tục leo lên đỉnh núi và nhìn lại con đường họ đã chạy qua.
Ngô Cân Lượng cũng cúi người theo hắn và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Sư Xuân nghiêm túc trả lời: “Quá yên tĩnh, trên đường không thấy ai truy sát chúng ta, họ lại để chúng ta thoát dễ dàng như vậy, ngươi thấy điều đó có bình thường không?”
Nghe Sư Xuân nói vậy, Ngô Cân Lượng nhìn quanh khắp con đường một lần nữa, trông rất bình thường, có vẻ đúng là hơi bị sai sai, nhưng y vẫn tìm được lý do: "Bảo vật trong mỏ hẳn là quan trọng hơn chúng ta chứ? Đối với họ mà nói, lo bảo vật trước cũng không có gì là sai cả."
Sư Xuân nghiêm túc nói với Ngô Cân Lượng: "Tinh vân tím lấp lánh đó đang ở trên người ta."
"Hả..?" Ngô Cân Lượng kinh ngạc, không ngờ đại đương gia lại táo bạo đến mức dám lấy trộm bảo vật dưới mắt mọi người, thật là tuyệt diệu, ngay lập tức y đưa tay sờ vào đũng quần của Sư Xuân: "Đâu, đâu, lấy ra cho ta xem nào…"
Bốp! Sư Xuân đập tay y: "Sau này hẵng nói."
Ngô Cân Lượng rụt tay lại, cười gượng, nhìn bầu trời, dường như đã hiểu ra, "Cũng đúng, trời đã tối, thứ phát sáng này mà lộ ra thì rất dễ bị phát hiện."
Sau đó y đổi sang giọng điệu nghiêm túc: "Đúng vậy, ngươi đã cướp đi bảo vật mà người ta dày công nỗ lực đào ra, thế mà họ lại không có ý định lấy lại, hơn nữa thực lực của họ còn chiếm ưu thế, quả thật có hơi bất thường."
Không chỉ là ‘có hơi’, mà là cực kỳ bất thường. Sư Xuân vẻ mặt đầy cảnh giác, lại một lần nữa nhìn quanh, xác định rằng chuyện này không đơn giản. Bóng tối xung quanh dường như ẩn chứa những nguy hiểm kinh hoàng, càng không hiểu rõ, tâm trí càng thêm căng thẳng.
Nếu là chiến đấu trực diện, hắn không sợ, nhưng mấy thủ đoạn chiêu trò bí ẩn này lại khiến hắn cảm thấy lo lắng, câu nói "minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng" quả không sai.
Khi tinh thần vừa căng thẳng đến một mức độ nào đó, hắn đột nhiên "A" lên một tiếng, tay không còn nắm nổi thanh đao, hai tay đột ngột ôm lấy đầu, cảm giác đau đớn như đầu muốn vỡ ra thành từng mảnh và cảm giác hàng ngàn con côn trùng đang gặm nhấm tủy sống lại xuất hiện.
Lần này không biết có phải do đã trải qua một lần nên đã quen hơn hay là cường độ nhẹ hơn, nên cũng không đau đến mức muốn ngất đi như lần trước, nhưng vẫn đủ để hắn khổ sở.
Thứ không thay đổi là cảnh tượng kỳ lạ và khó hiểu kia lại xuất hiện trước mắt, dường như hắn lại bước vào một thế giới ảo của ánh sáng và bóng tối.
Thế giới này rất kỳ lạ, dường như không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ánh sáng nào, ánh đèn dầu trong hầm mỏ và ánh sáng hiện tại của trời đất không tạo ra bất kỳ thay đổi nào về độ sáng tối của nó.
Nhắm mắt phải lại, hắn nhìn thấy thế giới bình thường, nhắm mắt trái lại, hắn nhìn thấy cảnh tượng đầy màu sắc kỳ quái. Hắn không hiểu được ảo ảnh thị giác do cơn đau đưa tới là cái gì.
Ngô Cân Lượng không thể không nhận ra tình trạng bất thường của đại đương gia, y kinh ngạc, đưa tay giữ lấy Sư Xuân: "Xuân, sao vậy?"
Ai ngờ Sư Xuân, đang đau đớn đến run rẩy, lại hất tay y ra, lăn mình nằm xuống sườn đồi, thở hổn hển, chỉ thấy hàm răng nghiến chặt, mười ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, như thể đã dốc hết sức hạ quyết tâm, gắng sức ngồi dậy, nhắm mắt trái lại, run rẩy quay đầu quan sát xung quanh.
Ngô Cân Lượng bỏ vũ khí xuống, quỳ xuống đỡ hắn, rồi muốn bắt mạch kiểm tra: "Xuân, đừng dọa ta, rốt cuộc là ngươi bị làm sao?"
Sư Xuân dùng khuỷu tay thúc vào ngực y, từ kẽ răng run rẩy nói ra vài từ: "Im lặng, nằm xuống, đừng cản trở."
Ngô Cân Lượng vừa bị hất ngã, vốn định đứng dậy, nghe thấy vậy, y lại nằm xuống, nhìn chằm chằm Sư Xuân, trong lòng rất muốn hỏi, nhắm một mắt nhìn quanh có ý nghĩa gì.
Sư Xuân cũng chỉ là đột nhiên nhớ lại khi chạy trốn trong mỏ, hắn đã nhìn thấy một nhóm người ở khúc quanh.