Biên Duy Khang nhìn thấy thanh đao kia không giống đại đao bình thường, trong mắt cũng lóe lên hy vọng.
Vẻ mặt lão Đông và Đại Thạch Đầu đầy nghi ngờ, họ đã ở bên nhau nhiều năm, hiểu rất rõ về Ngô Cân Lượng. Vừa rồi còn cảm thấy hành vi của đại đương gia khó hiểu, bây giờ nhìn thấy vẻ phấn khích và nét cười thèm khát trên mặt Ngô Cân Lượng, mới ý thức được chuyện này tuyệt đối không phải là ý muốn nông nổi nhất thời, chắc chắn có điều gì đặc biệt.
Xa Tứ quay đầu, nói nhỏ với Sư Xuân một câu: “Ngươi chớ làm loạn.”
Một đám lính tráng đồng loạt quay lại nhìn tú bà.
Ánh mắt của Phượng Trì cũng dừng lại trên thanh đao một lúc, cô ta thấy được người mặc trang phục Bác Vọng Lâu đang thì thầm với người kia, lập tức không để ý đến bộ quần áo rách nát của hai người Sư Xuân nữa, thu lại vẻ kiêu ngạo vừa rồi, mặt mũi tràn đầy tươi cười, dò xét hỏi: "Xin hỏi vị khách quý này đến từ đâu?"
"Không thể nói là khách quý, chỉ là kẻ nghèo hèn mà thôi." Sư Xuân cũng không ngại ngùng, chỉ vào quần áo rách rưới của mình, tự giễu một câu, sau đó chỉ vào Biên Duy Khang nói: "Buông hắn ra!"
Phượng Trì chớp mắt liên tục, nhưng không đáp lời mà chậm rãi bước đến trước mặt Biên Duy Khang, hỏi hắn ta: "Người quen của ngươi?"
Biên Duy Khang cảm thấy có chút lúng túng, tên Khang không hề biết nam nhân mặc quần áo rách rưới đột nhiên xuất hiện này là ai. Trong số người quen của hắn ta chắc chắn không có ai như vậy, nhưng nhìn thấy được hy vọng, người ta đã nói rõ đang đứng ra giúp mình, vì vậy hắn ta lập tức hô lên với Sư Xuân: "Xin công tử giúp ta, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp."
Sở dĩ Biên Duy Khang hô "công tử" là bởi vì nhìn ra tuổi của đối phương cũng không lớn.
Sư Xuân không để ý tới hắn ta mà đáp lại lời nói của Phượng Trì: “Có phải người quen hay không, không quan trọng. Quan trọng là các ngươi làm quá mức, biết rõ thân phận của hắn ta, lại làm nhục hắn ta như vậy, bôi tro trát trấu lên mặt mũi của Vô Kháng Sơn, ta nhìn không chịu nổi!”
Hắn tin rằng Vô Kháng Sơn sớm muộn gì cũng biết chuyện xảy ra ở đây, nên đương nhiên muốn giúp Vô Kháng Sơn lên tiếng, ngày sau gặp mặt thì dễ nói chuyện.
Nhìn không chịu nổi? Rất nhiều người kinh ngạc. Chẳng lẽ người này có liên quan với Vô Kháng Sơn?
Phượng Trì cười, cũng nhìn ra Biên Duy Khang không quen biết người này, lập tức lắc khăn tay nói: "Lời này của quý khách là đang nghiêm trọng hóa vấn đề, việc nào ra việc đó, nào dám kéo đến Vô Kháng Sơn, chúng ta không hề ép buộc Biên thiếu chủ tí nào, là chính hắn ta tự rước lấy nhục, không liên quan gì đến Vô Kháng Sơn.
Hắn ta muốn chuộc cô nương trong Lệ Vân Lâu của ta, lại không lấy ra đủ tiền, chẳng những không cho người khác chuộc đi, còn chặn ở cửa ra vào ảnh hưởng việc làm ăn của ta, chúng ta thực sự không còn cách nào khác nên mới mời hắn sang một bên. Quý khách ngài nói xem, rốt cuộc là ai quá mức?”
“Cho ta thêm thời gian một ngày là được, chỉ cho ta thêm một ngày thôi.” Biên Duy Khang vội vàng trả lời, sau đó lại nghĩ tới điều gì, vội vàng hô lên với Sư Xuân: “Công tử có thể cho ta mượn năm vạn kim trước được không? Sau này ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi.”
Sư Xuân vẫn không để ý đến tên Khang, nói với Phượng Trì: "Ta đã thấy chuyện xảy ra. Không phải chỉ thiếu năm vạn đàn kim sao?"
Lời này vừa nói ra, Xa Tứ, lão Đông, Đại Thạch Đầu đều hơi thay đổi sắc mặt.
Nhưng Sư Xuân đã đi ngang qua Phượng Trì, đi đến trước mặt Biên Duy Khang, giơ tay vỗ nhẹ vai hắn ta một cái, nói với thái độ thưởng thức: “Sư mỗ coi trọng nhất chính là loại người có tình có nghĩa như ngươi, nếu thế nhân đều vô tình, người sống cả đời còn có ý nghĩa gì chứ, lưỡng tình tương duyệt thắng qua vô số tiền tài. Có thể bỏ qua mặt mũi vì tình cảm chân thành, ngươi mới thật là nam nhân đại trượng phu, năm vạn đàn kim, ta cho ngươi mượn!”
Biên Duy Khang kích động đến mức khóe miệng run rẩy, nước mắt lập tức trào ra. Cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi rồi đột nhiên có người đưa tay ra giúp đỡ, người khác không thể hiểu được, tên này muốn nói cảm tạ nhưng vì quá kích động nên không thể nói thành lời.
Sư Xuân quay đầu lại hô lên với Ngô Cân Lượng: "Có năm vạn kim không?"
Khóe miệng Ngô Cân Lượng đều sắp ngoác đến tận mang tai, vui tươi hớn hở đáp lại: “Có, vừa mang đến, còn nóng.”
Sư Xuân: “Đưa cho bọn họ.”
Ngô Cân Lượng khiêng đại đao lên vai, một tay cầm hộp ra ngoài, đặt lên cái rương bên cạnh Biên Duy Khang, khí phách vẫy tay ra hiệu: “Đếm xem.”
Đây là lần đầu tiên trong đời y tỏ ra khí phách như vậy, bản thân cũng cảm thấy rất sảng khoái.
Sắc mặt Xa Tứ hơi bị tái xanh, cảm thấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giống như là Sư Xuân đang hành hiệp trượng nghĩa, giúp Vô Kháng Sơn lấy lại mặt mũi, lời trong lời ngoài đều như chỉ rõ cái tên công tử ca mang bộ dạng nhếch nhác kia có quan hệ không tầm thường với Vô Kháng Sơn, khiến họ Xa bây giờ cũng không biết có nên thu hồi bốn vạn đàn kim kia hay không.