"Đúng rồi." Ngô Cân Lượng vỗ tay.
Y vừa dứt lời, lão Đông và Đại Thạch Đầu đã bước vào, thông báo rằng đám người Sầm Phúc Thông đã xuống núi và hỏi xem cuộc trò chuyện diễn ra như thế nào.
"Đại đương gia ra trận, đương nhiên sẽ thành công!" Ngô Cân Lượng cười lớn, sau đó giang cánh tay kéo hai người đi: "Mau nghĩ xem nên ăn cái gì, đã nói sẽ mời khách, các ngươi không thể lừa gạt chúng ta."
Y đã tiêu hết tiền trên người mình, chỉ có thể ra sức ăn ké.
"Aiz, yên tâm đi."
“Bảo đảm bên trong toàn là những thứ các ngươi chưa từng thấy.”
Thế là Sư Xuân ném cuốn sách trong tay đi, bốn người Đông Cửu Nguyên lần nữa vui vẻ đi ra cửa, cùng nhau đi vào thành ăn uống vui chơi, thực sự đã nóng lòng không thể chờ đợi nữa...
Tên của thành Chiếu Thiên xuất phát từ hồ nước phản chiếu bầu trời kia. Trong hồ có đảo, trên đảo có một đại viện gọi là Lữ viên, chính là nơi ở của Lữ Thái Chân.
Ở một chỗ đình đài lầu các bên ngoài, tổng quản Tào Phác Thanh với tóc mai đã điểm bạc, sau khi dặn dò hạ nhân vài câu rồi cho lui, lại có một người khác vội vàng đi tới, nhẹ giọng báo cáo: “Tổng quản, hai tên mượn tiền chuộc người đi đến Bác Vọng Lâu, còn đi lên lầu, không phải tầng lầu mua bán đồ vật mà là hành lang thông hành của nhân viên nội bộ."
Tào Phác Thanh bất ngờ nói: "Xem ra thật sự có chút tên tuổi."
Người kia lại nói thêm: “Hiện tại vẫn chưa tra ra lai lịch thân phận của hai người, nhưng đã tìm hiểu được một chút về hai người Bác Vọng Lâu đi cùng. Một người được gọi là ‘lão Đông’, người còn lại là Đại Thạch Đầu.”
Tào Phác Thanh: "Ngược lại tên này có chút kỳ quái."
Người kia: “Đúng vậy, đến từ đất lưu đày. Nhìn tình huống, còn có màu da và cách ăn mặc, rất có thể hai tên vay tiền chuộc người cũng đến từ đất lưu đày, có thể là vừa ra ngoài không lâu.”
Tào Phác Thanh khẽ cau mày: "Vừa mới đi ra từ đất lưu đày, sao có thể lấy ra số tiền lớn như vậy để giúp người khác chuộc kỹ nữ lầu xanh? Tiếp tục tra, sau khi tìm ra lai lịch lại đến gặp ta."
"Vâng. Ngoài ra..."
"Đừng ậm ừ, chuyện gì, nói!"
"Tổng quản, hai người đó cũng đến đặt chân ở Vô Ưu Quán. Tuy nhiên, vừa rồi cháu trai Sầm Phúc Thông của ngài đã gặp riêng hai người đó, còn đuổi đồng bọn bên cạnh đi, không biết đã bí mật nói chuyện gì."
Tào Phác Thanh im lặng, sau đó quả quyết nói: "Lập tức gọi nó tới đây!"
"Vâng." Người kia nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi.
Vừa hay, Sầm Phúc Thông cũng đang đi đến đây, gặp phải người ở nửa đường, trực tiếp dẫn đến.
Hai cậu cháu gặp mặt trong một căn phòng trống trên gác xếp, rõ ràng Tào Phác Thanh cố tình đuổi những người khác đi.
Không có người ngoài, lưng của Sầm Phúc Thông cũng thẳng lên. Hắn ta được dạy dỗ từ nhỏ, biết cách nắm giữ chừng mực trước mặt cữu cữu mình, dù sao thì Lữ viên này cũng không phải là nhà của cữu cữu.
Tào Phác Thanh trầm giọng hỏi: “Ngươi đi gặp hai tên đã chuộc thân cho hoa khôi Lệ Vân Lâu?”
Sầm Phúc Thông lập tức kinh ngạc: "Cữu, ngài phái người theo dõi con?"
Tào Phác Thanh nhướng mi nói: "Ngươi quá đề cao chính mình, ngươi thừa nhận?"
Sầm Phúc Thông gật đầu: "Vừa đi gặp mặt."
Tào Phác Thanh: "Gặp bọn họ làm gì?"
Sầm Phúc Thông: “Không phải chính là chuyện chuộc người sao? Con sắp xếp.”
Họ Sầm còn muốn đến đây để nói chuyện này với cữu cữu, chính hắn không thể lấy ra số tiền lớn như vậy.
"..." Tào Phác Thanh nhất thời cảm thấy chết lặng, tin tức này thật sự quá ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến mức vượt ra khỏi nhận thức của ông, một lúc sau mới khẽ lắc đầu lấy lại tinh thần, không xác định mà hỏi: “Ngươi sắp xếp hai người kia đi chuộc Tượng Lam Nhi?”
Sầm Phúc Thông gật đầu: "Là con sắp xếp."
Sau khi nhận được sự xác nhận, Tào Phác Thanh lại sửng sốt một lúc, hỏi: "Ngươi ngứa da phải không? Biết đó là người trang chủ muốn còn dám chuộc?"
Ông vẫn không thể tiếp nhận sự thật này, còn đang phái người đi điều tra lai lịch của hai kẻ chuộc người kia, muốn biết rốt cuộc kẻ nào to gan như vậy, không ngờ tới nguồn gốc lại ở trên người mình.
Sầm Phúc Thông: “Chính vì là người mà trang chủ muốn chuộc, con mới nuốt không trôi cục tức này, con tiện nhân đó không tiếc lấy hết tiền tiết kiệm để bỏ trốn cùng một tiểu bạch kiểm. Nếu chuyện này truyền ra, đừng nói trang chủ, ngay cả một người dựa dẫm vào cữu cữu như con cũng cảm thấy không còn mặt mũi.
Chẳng phải tiểu bạch kiểm kia vẫn còn thiếu năm vạn kim mới có thể chuộc người sao? Được, con cho mượn tiền, sắp xếp người qua giúp họ Biên một chút, nhân tiện lấy được khế ước bán thân của nữ nhân kia. Cữu cữu, người không chạy trốn được, chạy đi đâu cũng thuộc về trang chủ.”
Sắc mặt Tào Phác Thanh trầm xuống, nghiến răng nói: “Đầu óc của ngươi bị nước vào sao? Đây là chuyện mà ngươi nên nhúng tay? Ngươi không biết thân phận của Biên Duy Khang à? Biên Duy Khang muốn chết muốn sống vì nữ nhân đó…”